Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Từ khi Thẩm Thanh vừa mới bước vào nghề thì Cung Tuyền đã trở thành quản lý đi theo bà ấy.

Tuy hai người chỉ là quan hệ hợp tác nhưng bao nhiêu năm hoạt động làm việc cùng nhau thì đã trở thành chị em với nhau, tuy hai mà một.

Cung Tuyền biết rất nhiều thứ về Thẩm Thanh, bao gồm cả đoạn quá khứ nghĩ tới lại thấy sợ đó.

“Không thể nào, người đó đã chết rồi cơ mà, chúng ta đều tận mắt thấy!”

“Nhưng mà… Nhưng mà chính xác là người đó vừa mới gọi điện thoại cho tôi, tôi nhận ra được giọng của người đó.
Đó là giọng nói âm trầm quỷ dị, người đó quay lại để báo thù! Người đó… Liệu người đó có làm gì gây hại đến Ngôn Minh phúc không?”

“Thanh, cô đừng tự hù dọa bản thân mình nữa, đêm từ thiện sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi phóng viên báo chí đều nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể cho người ta thấy vẻ bối rối hoảng loạn của mình.
Cô là một diễn viên, cô biết cách diễn để giấu đi tâm trạng thật sự của bản thân mà! Bây giờ cô không thể qua loa được, nhìn vào mắt tôi này, người đó đã chết rồi.
Dù rằng oan hồn của người đó đến tìm cô thì cũng không cần phải sợ.
Con người có quyền quyết định! Vả lại người đó tự làm tự chịu, chẳng hề liên quan gì tới cô cả!”

“Nhưng mà…” Thẩm Thanh muốn nói gì nữa nhưng Cung Tuyền đã lạnh giọng ngắt ngang.

Đây là lúc bà “Thanh, hãy nghĩ tới Ngôn Minh Phúc và Ngôn Phúc Lâm, cô sợ cái gì thế?”

“Tôi…” Vẻ mặt Thẩm Thanh thoáng chua sốt, sau đó bà ấy khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu.
Chuyện năm đó đã là quá khứ rồi, không cần biết người đó đã chết hay chưa, bây giờ ai là kẻ giả thần giả quỷ thì bà ấy cũng không thể sợ hãi.
Bà gật đầu thật mạnh: “Tôi biết rồi, dặm phấn lại cho tôi rồi chúng ta ra ngoài, còn phải nhận vài phỏng vấn nữa mà.
Tôi muốn giới thiệu Hứa Trúc Linh với tất cả mọi người.”

“Ừm, đừng để mình mệt mỏi quá, làm việc xong chúng ta sẽ về ngay.”

“Cảm ơn cô nhé Cung Tuyền, cô luôn ở bên cạnh và chưa bao giờ vứt bỏ tôi.”

“Thanh ngốc, không phải là tôi luôn ở bên cạnh cô mà là Ngôn Minh Phúc luôn ở bên cạnh trông chừng cho cô.
Tôi bảo vệ cô nhưng tất cả những điều chỉ là một hạt cát nhỏ bé, người nên được cảm ơn là Ngôn Minh Phúc mới đúng, anh ta đối xử tốt với cô, người làm chị em thân thiết như tôi đứng bên cạnh nhìn thấy hết tất cả.
Khi yêu một người nào đó thì ánh %3D mắt sẽ không bao giờ biết nói dối.”

Trong đầu Thẩm Thanh lại xuất hiện dáng vẻ của Ngôn Minh Phúc, bà ấy chợt than thở, thì ra bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.

Bọn họ cũng không còn trẻ trung gì nữa.

“Tôi biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”

Cung Tuyền nhanh chóng dặm phấn trang điểm lại cho bà ấy, buổi tiệc tối đã sắp bắt đầu.

Nó được tổ chức ở hội trường lớn nhất London, bên trong rực rỡ đủ loại sắc màu.

Đây là lần đầu tiên Hứa Trúc Linh được tới, cô trông thấy rất nhiều siêu sao quốc tế, có kha khá người trong đó là thần tượng của cô.

Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, sau đó mà màn trao giải.

Tất cả những giải thưởng lớn đều được xếp ở phần cuối cùng.

Năm nay Thẩm Thanh nhận được ba đề cử, giành được hai giải thưởng.

Thẩm Thanh thay một bộ lễ phục khác, màu đen tao nhã như loài thiên nga đen.
Khi đứng trên bục phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng, bà nhắc tới Ngôn Minh Phúc, cảm ơn ông ấy đã bao dung cho tính tình của mình suốt bao nhiêu năm dài, cũng đã làm mích lòng khá nhiều người trong giới vì bà ấy.

Ngôn Minh Phúc nổi tiếng là người cưng chiều yêu thương vợ, tất cả mọi người đều biết chuyện đó, ai cũng hâm mộ Thẩm Thanh khi có thể gả cho người mình yêu, gả cho một người chồng tốt như thế và sinh được một đứa con trai thật xuất sắc.

Ngôn Minh Phúc đang ở Đà Nẵng luôn ngồi trước máy tính để chờ phát trực tiếp.

Nhìn thấy Thẩm Thanh dưới ánh đèn sân khấu, trên mặt là một lớp trang điểm sáng bóng xinh đẹp, tay đang cầm micro, chân thành nói ra những lời giấu diếm và tích tụ lại trong suốt bao năm nay.

Hai mắt Ngôn Minh Phúc hơi đỏ lên, cuối cùng kiềm lòng không đậu che mặt khóc.

Một người đàn ông không bao giờ dễ dàng rơi nước mắt, trừ khi mọi thứ vượt quá giới hạn.

Không biết Ngôn Minh Phúc đang cảm động hay là chua xót.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì ông ấy có thể làm tốt hơn nữa, ông ấy thật sự có lỗi với Thẩm Thanh.

Thẩm Thanh không đọc những lời thoại của ban tổ chức đưa, đó là những lời từ sâu trong lòng bà ấy.

Dưới sân khấu dậy tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hứa Trúc Linh cũng vỗ tay thật to, có thể nói ra tình yêu thương của mình với chồng trước mặt tất cả mọi người trên toàn thế giới là một chuyện cần đến sự dũng cảm.

Có lẽ cho cô mười lá gan cô cũng không dám nói cho người ngoài biết mình và Cố Thành Trung là một đôi, cô sợ bị người ta đánh chết.

Sau đó thì các phóng viên bắt đầu nhào tới để phỏng vấn, Thẩm Thanh cực kì trịnh giọng giới thiệu Hứa Trúc Linh.

Ống kính nhanh chóng nhấc lên và vang lên tiếng tách tách.

Hứa Trúc Linh hơi căng thẳng, nửa ngày trời vẫn không nói nổi một chữ nào, Thẩm Thanh luôn là người lên tiếng.

“Con gái nuôi của cô thật là xinh đẹp!”

“Cho hỏi cô có ý định vào giới giải trí không? Tôi cảm thấy cô sẽ phát triển rất tốt!”

“Cô Thẩm Thanh có mắt nhìn người thật đấy, con gái nuôi cô chọn có nét giống với cô năm đó!”

Những lời khen ngợi liên tiếp ập tới, Hứa Trúc Linh chỉ cười rồi thôi vì cô biết mình không thể tin tưởng những lời bọn họ đang nói.

Tất nhiên… Cũng không thể không tin được, khen cô xinh đẹp thì chắc là sự thật, suy cho cùng thì mặt mũi cô cũng không đến nổi nào là xấu xí.

Buổi tiệc tối kéo dài đến tận tối muộn, sau đó có xe riêng tới đón bọn họ đến tham gia tiệc của ban tổ chức.
Địa điểm là một hội quán âm nhạc nổi tiếng, đó từng là nơi ở của một nhạc sĩ nổi tiếng, sau đó nó được sung vào của công và biếng thành một hội quán cao cấp.

Bên trong không có nhiều người, khá là chắt lọc khách vì những người đến đây đều là những ông trùm tai to mặt lớn có uy tín và danh dự.

Hứa Trúc Linh có cảm giác mình đang đắm chìm trong hạnh phúc, cô cầm giấy bút và chạy lăng xăng đi xin chữ kí.

Cô cảm thấy với số chữ ký này thì cô có thể làm giàu một phen.

“Xin chào, cho hỏi anh có thể kí tên cho em được không?”

Hứa Trúc Linh đi tới chỗ một người đàn ông mặc tây trang mang giày da, người đó quay lưng về phía cô và đang uống rượu một mình.

Hứa Trúc Linh nói rất nhỏ nhẹ và dè dặt, suy cho cùng thì đây đều là những nhân vật đáng gờm!

Người đó chậm rãi quay đầu lại, Hứa Trúc Linh nhìn rõ mặt người đó xong lập tức ngây ngẩn.

Tại sao lại là Cổ Thành Trung…

Đây là buổi tiệc của các ngôi sao cơ mà? Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

Cô còn chưa kịp phản ứng thì Cố Thành Trung đã nắm lấy tay cô, kí lên mình trong lòng bàn tay cô.

“Chữ kí của anh là có một không hai, chỉ dành cho đúng một người, em phải giữ cho thật kĩ đấy nhé.”

Lòng bàn tay cô nhột nhột, tim lại run lên.

Lời anh nói… Mang hơi hướm trêu ghẹo.

“Anh… Tại sao anh lại xuất hiện ở đây thế?”

“Anh lấy danh nghĩa của ban tổ chức tới đây, chị Thanh Hoàn lấy được thiệp mời, biết anh không yên tâm về em nên mới đưa thiệp của tập đoàn cho anh.”

“Nhà họ Ôn cũng tham gia vào ban tổ chức ư?”

“Năm nay nhà họ Ôn đã có một cuộc cải cách rất lớn, được bên tổ chức đêm từ thiện liên hệ hợp tác đầu tư, trở thành công ty con, nắm giữ cổ phần công ty cũng như chia lợi nhuận.”

“Thế… Liệu nhà họ Ôn có chịu thiệt thòi gì không? Rõ ràng là công ty của mình tự làm chủ, bây giờ lại thành đi làm công cho người khác…

“Nếu như người bình thường nhìn vào sẽ thấy đây là một sự thiệt thòi nhưng người trong nghề đều biết rằng một khi nhận được đầu từ từ bên họ thì giá trị lợi nhuận trong kinh doanh sẽ là con số không thể tính được.
Nhà họ Ôn đã đi một bước rất dài, tìm kiếm một ngọn núi để dựa vào, có thể nhận được lợi nhuận và cũng có người gánh vác rủi ro trong kinh doanh.”

“Hình như… Hơi cao siêu.’ “Em không cần phải hiểu, em chỉ cần biết là anh kiếm tiền về cho em tiêu, thế là được rồi.”

“Vậy thì anh đã gặp được người bên phía ban tổ chức chưa? Em có cảm giác đó là một gia tộc cực kì bí ẩn, anh có biết họ không?”

“Thật ra anh cũng không rõ lắm, bọn họ không có tập đoàn hay trụ sở cố định nhưng tất cả những công ty lớn có máu mặt và kinh doanh phát triển ở London đều có đầu tư từ gia tộc đó.
Hơn nữa họ còn nắm giữ một lượng lớn tỉ lệ cổ phần công ty.
Nghe nói họ giữ tước vị Công tước thời xa xưa được kế thừa đến ngày hôm na của cải không thể đo đếm được.

Trước mắt nhà họ Ôn đang là tập đoạn nhận được đầu tư lớn nhất từ bên kia nên cũng sẽ được che chở bao bọc nhiều hơn.”

“Nghe có vẻ thật là lợi hại, Cố Thành Trung, vài ngày trước em có quen biết một cô bé, nhà cô ấy giàu có lắm, ở trong một tòa lâu đài lớn thật lớn, có mấy cái sân golf cơ.
Em cảm thấy anh có rất nhiều tiền rồi ấy nhưng bây giờ em mới phát hiện ra là núi cao vẫn còn có núi cao hơn.
Thật ra vẫn còn rất nhiều người quyền thế hơn anh!”

Cố Thành Trung nghe thế thì đầu đầy vạch đen, anh đang dần bị ghét bỏ đấy ư?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui