Cố Thành Trung bất đắc dĩ nói: “Em đừng chạy lung tung trong thành phố này, ở đây có rất nhiều mối nguy hiểm tiềm tàng đấy em có biết không hả?”
“Biết rồi, em sẽ không chạy loạn đâu mà.”
Hứa Trúc Linh lại chợt nghĩ tới Diên, chắc chắn nơi cô bé ở cũng cực kì nhiều nguy hiểm, cô bé sống ở đó cũng chẳng hề vui vẻ một tí nào.
Khi cô đang bận suy nghĩ thì đã không để ý đến ánh mắt Cố Thành Trung trở nên tối tăm đi.
Thật ra… Anh biết rõ rốt cuộc gia tộc đó là ai và cũng biết bọn họ đáng sợ đến mức nào.
Nhưng anh lại không muốn nói nhiều cho Hứa Trúc Linh nghe, sợ cô biết được những chuyện đó xong lại sợ hãi.
London là chiến trường khốc liệt như địa ngục mà anh hận nhất.
Vùng biển phía đông kia chính là nơi anh trai anh tan xương nát thịt.
Anh lặng lẽ siết chặt nắm đấm và hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn nhiều.
“Lát nữa sẽ có khiêu vũ, anh có muốn nhảy cùng với em không?”
“Không được, anh lấy thân phận nhân viên tới đây, anh sợ mình nổi bật quá, đến lúc đó mấy ngôi sao nữ ở đây lại không để cho anh đi, một đám nhào tới quấn quýt lấy anh thì cũng không tốt.” Hứa Trúc Linh nghe thế thì đang định cười nhạo anh nhưng khi nhìn thoáng qua bên kia đang có rất nhiều cô gái nháy mắt phóng điện với Hứa Trúc Linh thì chợt á khẩu không trả lời được.
Cố Thành Trung đúng là tên lam nhan họa thủy, nam nữ ăn hết thì thôi đi, người da đen, da trắng hay da vàng gì anh cũng ăn tất!
“Anh nên tìm một cái góc nào đó lẳng lặng ngồi đấy đi, sau đó anh đội thêm một cái mũ vào, đừng để cho ai nhìn thấy!” Hứa Trúc Linh tức giận nói.
“Được rồi, em cứ ở đây chơi đi, đây là một buổi tiệc lớn đấy.
Anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nói, ngồi trong một góc chờ em.” Cố Thành Trung cười nói.
Hứa Trúc Linh gật đầu quay trở về chỗ Thẩm Thanh.
Cố Thành Trung đứng một mình uống rượu, ánh mắt anh vẫn lượn lờ quanh quẩn chỗ Hứa Trúc Linh.
Rồi lại… Bất ngờ nhìn thoáng thấy một bóng người.
Con người anh co rụt lại, nhìn thấy một cô gái ngồi đằng sau lan can trên lầu hai.
Cô ta mặc chiếc váy dài màu đen, nửa gương mặt bị che giấu dưới lớp mặt nạ trông có vẻ lạnh lùng nhưng cũng cực kì xinh đẹp.
Cô ta cầm ly rượu đỏ khẽ lắc lư, rượu đỏ sóng sánh dưới ánh đèn.
Cô ta xinh đẹp hơn người nên có rất nhiều người đàn ông đi tới mời cô ta làm bạn nhảy nhưng ai cũng bị cô ta vô tình từ chối.
Mấy người liên tục vấp phải thất bại.
Ánh mắt cô ta trống rỗng không biết đang nhìn về nơi nào.
Cố Thành Trung hoàn toàn không cách nào ngờ nổi mình sẽ nhìn thấy cô ta ở nơi này.
Có lẽ ánh mắt anh quá nóng cháy nên người đẹp trên lầu cảm nhận được, cúi xuống nhìn, phát hiện dưới lầu có người đang đi vòng vòng nhưng chẳng thể thấy nổi người đã dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Chẳng lẽ đó là ảo giác của cô ta ư?
Cô ta chuyển đôi mắt xanh sâu thẳm sang nơi khác, rút một điếu thuốc lá dành cho nữ ra và rít một hơi, nhả khói.
Cô ta cũng điên rồi nên mới chạy tới đây tham gia vào buổi tiệc nhàm chán này.
Anh cả cũng thật là, thế đời nào lại dạy cho cô ta cách để tổ chức buổi tiệc thế này.
Cố Thành Trung chuyển tầm mắt đi, nắm đấm siết lại thật chặt khiến móng tay đâm sâu vào da thịt.
Cô ta đã đến đây…
Hứa Trúc Linh theo Thẩm Thanh đi chào hỏi mọi người xong bèn quay sang nhìn vào trong góc, không ngờ Cố Thành Trung lại biến mất rồi.
Kì lạ, người đi đâu mất tiêu rồi?
Hứa Trúc Linh nhìn quanh một vòng vẫn không thể tìm thấy nên cứ đứng ngồi không yên mãi cả buổi tối.
Lúc bắt đầu khiêu vũ có người tới mời, cô ngượng ngùng không dám từ chối nên đành phải cùng người ta lên sàn nhảy.
Thế nhưng lại bất cẩn giẫm lên chân người đó.
May là người đó khá kịch thiệp, thế nhưng sau một điệu nhảy thì bạn nhảy của cô cũng bỏ trốn mất dạng.
Được một nửa thì người dẫn chương trình bảo dừng lại, giới thiệu cô Lucia là người tổ chức, cảm ơn mọi người đã tham gia vào đêm từ thiện và đồng ý sẽ cho những vị khách nam ở đây một cơ hội được nhảy với cô ta một khúc nhạc.
Tất cả các vị khách nam ở đây đều nóng lòng muốn thử.
Tất cả các cô gái thì nhanh chóng lùi lại phía sau, vừa hâm mộ rồi lại ghen tị nhìn người phụ nữ đứng trên sân khấu được ánh đèn soi rọi.
Cô ta lạnh lùng và hờ hững với tất cả mọi thứ nhưng lại có vẻ ngoài thật sự rất xinh đẹp.
Cực kì xinh đẹp, gương mặt tinh xảo không tì vết, chiếc váy đen kiểu phục cổ xinh đẹp.
Đôi môi tô son đỏ thẫm, cực kì tôn da.
Khi nhìn thấy Thẩm Thanh thì cô đã nghĩ rằng chẳng còn một người phụ nữ nào trên đời quyến rũ được như bà ấy.
Thế nhưng khi nhìn đến Lucia thì cô mới chợt nhận ra vẻ đẹp của một cô gái có thể được sử dụng để đạt tới một mức độ cao hơn rất nhiều.
Cô ta là hoa hồng xinh đẹp khiến con người ta muốn chinh phục rồi lại làm họ chẳng dám tùy tiện chạm vào.
Cô ta là hoa hồng, mà hoa hồng thì có gai, hơn nữa trên gai đó còn có độc.
Cuối cùng Lucia chọn một người đàn ông châu Á, người đàn ông đó cực kỳ hưng phấn đi tới quỳ một gối xuống và giơ tay ra.
Anh ta tỏ thái độ lịch thiệp là thế nhưng Lucia vẫn chẳng thèm ngó ngàng tới, hơi khinh bỉ nhìn lướt qua rồi mới tỏ thái độ gượng gạo đặt tay mình vào lòng bàn tay người đó, theo người đó ra sàn nhảy.
Tiếng nhạc vang lên, bọn họ bắt đầu nhảy.
“Mẹ nuôi à, người đó là ai thế?”
“Lucia De Kettering, là một quý tộc nổi tiếng của London.
Nghe đồn rằng ngày xưa họ được kế thừa tước vị Công Tước, sau đó tước vị lại bị hủy bỏ nhưng địa vị của gia tộc họ vẫn sừng sững đứng đó không cách nào lay động.
Qua gần một trăm năm họ mới xuất hiện một lần nữa rồi lại lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai để phát triển nhanh chóng ở London.
Hơn nữa thủ đoạn của bọn họ cực kì quyết đoán và mạnh mẽ, nhanh chóng lũng đoạn tất cả các tập đoàn công ty lớn ở London, ăn vào rất sâu!”
Hứa Trúc Linh nghe thế lập tức hiểu ra, đây chính là gia tộc Cố Thành Trung vừa mới nhắc tới đây mà?
Tại sao Thẩm Thanh lại biết mọi thứ rõ ràng như thế mà Cố Thành Trung lại không biết rõ đối phương là ai.
Xem ra chỉ có Cố Thành Trung không biết chuyện mà thôi.
“Gia tộc… Kettering này… Cực kì đáng gờm phải không mẹ?”
“Không có người nào biết rõ điều đó cả, con chỉ cần suy ngẫm lại cẩn thận xem đây là đêm từ thiện cả thế giới đều dõi mắt nhìn theo, gia tộc họ chính là người đầu tư tổ chức thì có thể hiểu được sơ sơ về thân phận của bọn họ rồi.
Mẹ có nghe ngóng được một vài thông tin, chồng mẹ bảo rằng gia tộc Kettering và Cổ… Thôi bỏ đi, đó đều là những tin đồn vô căn cứ, không có bằng chứng rõ ràng thôi mà.” Thẩm Thanh nói được một nửa thì lại ấp úng thôi không nói nữa.
Chuyện này quá ư là phức tạp, chỉ có Ngôn Minh Phúc biết được thông tin đó, tốt nhất là không nói cho Hứa Trúc Linh nghe để tránh cho cô cứ suy nghĩ miên man.
Hứa Trúc Linh nghe chẳng hiểu gì nên cũng không quan tâm tới nữa.
“Cô ấy đẹp thật đó, có cô ấy ở đây khiến con có cảm giác tất cả mọi người đều trở nên phai mờ.
Không biết người đàn ông thế nào mới có thể đứng sánh vai bên cạnh cô ấy, con không ngờ ở nước ngoài có nhiều cô gái xinh đẹp như thế, hình như con bị sốc tâm lý khá nhiều đấy.”
“Xinh đẹp không phải là vốn liếng lớn nhất của phụ nữ, có những người xinh đẹp thật đấy nhưng lại có lòng dạ rắn rết, vẻ ngoài xinh đẹp thì cũng có tác dụng gì đâu?” Thẩm Thanh thản nhiên nói.
Hứa Trúc Linh nghe thế thì cảm thấy rất có lý.
Khúc nhạc còn chưa kết thúc thì Lucia đã bảo dừng lại, khó chịu rụt tay về, nói: ‘”Dừng lại ở đây đi.”
Nói xong lập tức xoay người bỏ đi, có thể nói là thái độ cực kì tệ với người đàn ông nhảy cùng.
Thế nhưng người đàn ông đó chẳng thèm để ý đến chuyện đó, tim vẫn xúc động đập thật nhanh như mất phanh.
Sau khi rời khỏi sàn nhảy, thấy được người nào lại đứng khoe là mình vừa mới được nhảy với cô Lucia một khúc nhạc.
Lucia xoay người bỏ đi và nói với người bên cạnh mình với giọng lạnh lùng: “Người đó khiến tôi cảm thấy khó chịu, tối nay xử lý luôn đi, sau này tôi không muốn thấy người đó xuất hiện trước mặt lần nào nữa.”
‘Dạ thưa cô ba.”
Người bên cạnh cung kính nói.
Bữa tiệc kết thúc, Thẩm Thanh dẫn Hứa Trúc Linh ra về, thế nhưng cô vẫn không tìm được Cố Thành Trung.
Gọi điện thoại cũng tắt máy.
Hứa Trúc Linh nói Thẩm Thanh về khách sạn trước còn cô thì lát nữa tự bát xe vê sau.
Cô ngồi chờ ngay ngoài cổng.
Đêm London cực kì lạnh, mấy ngày trước vừa có bão tuyết lớn vừa có mưa đá, đến tận hôm nay vẫn chưa tan hoàn toàn nên đêm tối là thời điểm lạnh nhất.
Hứa Trúc Linh quấn chiếc áo bành tô đông lạnh run rẩy, ngồi trên cầu thang cuộn mình thành một cục nhưng vẫn không thể ngăn nổi cái lạnh thấm vào người.
Cô gửi tin nhắn cho Cố Thành Trung, mong là khi anh khởi động máy lại có thể nhìn thấy tin nhắn của cô.
Rốt cuộc anh đã đi đâu thế không biết? Anh có còn ở bên trong không, có phải là do nhân viên có việc khác phải làm nên mới bị vướng lại?
.