“Anh cũng không cần phải nghĩ rằng anh đang làm liên lụy đến em, nếu em không thể gả cho anh thì có lẽ bố sẽ dùng em để lấy được một mối quan hệ hợp tác kinh doanh nào đó, dù em gả cho người thế nào ông ta cũng không quan tâm.
Em giống như là người hầu thời xưa vậy đấy, cậu chủ cứu em nên em sẽ lấy thân báo đáp.”
Hứa Trúc Linh cười tủm tỉm nói, cô nói chuyện sống chết cực kì nhẹ nhàng.
Không phải là cô không sợ chết, mà là có những thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Cuối cùng cô có thể thoát hỏi nhà họ Hứa và nắm trong tay cuộc sống của chính bản thân mình, hơn nữa Cố Thành Trung tốt với cô như thế thì làm sao cô nỡ rời khỏi anh cơ chứ.
Không có Cố Thành Trung thì cũng không có Hứa Trúc Linh sống thoải mái vui vẻ ngày hôm nay, cô thà chết vì anh cũng không muốn quay trở lại nhà họ Hứa, sống những ngày tháng dư thừa đó.
“Nếu… Bây giờ em rời khỏi anh và vẫn không bị nhà họ Hứa khống chế thì sao? Bây giờ em là một nửa người của nhà họ Ngôn, em không cần phải e dè gì Hứa Đức Thắng nữa.”
“Anh đã người đã giúp em có được ngày hôm nay, rời khỏi anh rồi em sẽ không còn là Hứa Trúc Linh.”
“Anh là người đã chạy em cách phải siết chặt nắm đấm và phản kháng, anh là người đã cho em biết mình có thể làm những điều mình thích, anh đã người cho em biết thế nào là phá sản, anh là người đã dạy cho em cách để trưởng thành… Em muốn anh có thể dạy em suốt cả một đời.” Nói xong thì hai mắt Hứa Trúc Linh đã ngân ngấn lệ.
Sau đó cô vùi đầu vào lòng ngực anh, nghẹn ngào nức nở thành tiếng.
“Em không sợ chết, nhưng mà em thật sự rất sợ mình phải sống không có anh!”
“Cố Thành Trung, em sợ em đã dán nhãn thuộc về anh rồi, rời khỏi anh em sẽ không thể sống cuộc sống độc lập.
Nhưng bây giờ em hoàn toàn không muốn có một cuộc sống độc lập, em chỉ muốn ở cùng với anh.
Anh phải chờ đến khi em hai mươi tuổi, anh không được nói rồi nuốt lời, em còn phải trở thành cô dâu của anh, mặc chiếc áo cưới xinh đẹp đi về phía anh cơ mà!”
Cố Thành Trung nghe thế thì muốn nói gì đó nhưng rồi lại cảm thấy tất cả mọi ngôn từ trên đời đều quá ít ỏi, thiếu thốn đến mức đáng thương.
Anh không thể kiềm lòng được nữa, kéo cô vào vòng tay mình, đôi môi mỏng nhanh chóng dán lên, quấn quýt lưu luyến.
Tất cả mọi lời nói đều được hòa vào trong nụ hôn này.
Cố Thành Trung có thể kiềm chế bản thân mình cực kì tốt, anh đã nói là sẽ chờ đến khi cô hai mươi tuổi thì chắc chắn sẽ chờ đến giây phút cuối cùng.
Anh sẽ không vượt qua giới hạn đó dù rằng bản thân mình phải khó khăn đến mức nào.
Anh ôm Hứa Trúc Linh, nhìn cô bình yên chìm vào giấc ngủ rồi lại cong môi lên cười khẽ.
Dường như cả thế giới đều đã nằm trong lòng bàn tay anh, đó là cảm giác hạnh phúc không thể nói thành lời.
Cực kì mạnh mẽ!
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh nhìn thấy Cố Thành Trung ngồi trên bàn ăn thì chợt nhíu mày.
“Thằng nhóc này, tại sao cậu lại đến đây?”
“Tôi tới đón Trúc Linh về nhà.” Anh mỉm cười nhìn Hứa Trúc Linh.
Thẩm Thanh cứ tưởng là anh vừa mới tới đây thôi, bà ấy nào biết rằng anh đã có mặt ở nơi này từ tận tối hôm qua, hơn nữa anh còn đến đây không chỉ một lần, anh đi tới nơi này như ngựa quen đường cũ.
“Bà Thẩm Thanh khá là vất vả rồi, chắc là Trúc Linh đã gây ra cho bà khá nhiều phiền toái.
Lần này để tôi đến đưa mọi người trở về, thế thì chắc anh cả cũng sẽ yên tâm hơn một chút.”
“Tôi chăm sóc con bé vì chồng và con trai tôi thôi nên cậu không cần phải khách sáo làm gì, hợp tác với nhau nên bánh ít đi thì bánh quy lại, cậu khách sáo quá rồi.”
“Dù thế nào thì bà cũng đã dạy dỗ hướng dẫn cho Trúc Linh rất tốt.”
“Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, đó là một phần cố gắng của chính con bé.
Trúc Linh làm bữa sáng rất ngon, nếu đã đến đây rồi thì ở lại ăn một chút đi.” Thẩm Thanh cũng không thể đuổi anh đi nên chủ động mời anh ở lại.
Có lẽ bà ấy không nói thì Cố Thành Trung cũng sẽ mặt dày mày dạn ở lại mà thôi.
Hứa Trúc Linh bưng bữa sáng kiểu Tây nóng hôi hổi từ trong nhà bếp ra.
Cô chuẩn bị cho Thẩm Thanh rất nhiều món tốt cho việc giữ gìn sức khỏe và sắc đẹp, không cần Thẩm Thanh phải nhắn trước.
Có thể thấy con bé này là một người biết cách quan sát, biết đâu mới là thứ thích hợp.
Mọi người ăn sáng xong thì chuẩn bị về nước.
Thế nhưng trên đường ra sân bay Thẩm Thanh cứ có cảm giác có người nào đó đứng sau lưng nhìn mình.
Lại là ánh mắt kì quái đó, như kim chích vào lưng khiến bà ấy cực kì khó chịu.
Bà ấy ngoái đầu nhìn lại theo bản năng và trông thấy một người đội mũ đen quần áo đen đứng lẫn trong đám người và vội vàng xoay người bỏ đo.
Dáng người này..
Tim bà lại run lên, mặt cắt không còn một hột máu.
Bà ấy muốn đuổi theo nhưng xoay đầu nhấc chân đi được vài bước thì đã đứng sững lại.
Cung Tuyền đi tới khó hiểu hỏi: Chuyện gì thế?”
“Không… Không có gì, có lẽ là do tôi bị hoa mắt.” Thẩm Thanh xoa huyệt Thái Dương, có lẽ mấy ngày nay bận rộn chuyện tham gia đêm từ thiện nên thần kinh bà đã căng thẳng quá mức nên mới xuất hiện ảo giác thế này.
Người đó đã chết từ lâu rồi, tự làm tự chịu, làm sao có chuyện người đó còn sống đượ!
cBa người lên máy bay quay về nhà, vừa ra khỏi sân bay thì đã trông thấy Ngôn Minh Phúc đến rước.
Ông ấy đứng xen lẫn trong nhóm người hâm mộ, giơ tấm bảng đèn sáng chói lóa, nhìn thấy Thẩm Thanh bước ra lập tức gọi to.
“Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, em là đẹp nhất! Là người đáng yêu nhất hệ mặt trời!”
“Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, em là đẹp nhất! Là người đáng yêu nhất hệ mặt trời!”
Thẩm Thanh trông thấy cảnh đó thì lập tức đỏ mặt lên.
Hơn bốn mươi tuổi đầu rồi còn được người ta khen là đáng yêu, xinh đẹp, đúng là mất mặt chết đi được.
Bà ấy vội vàng đi tới, nhân viên bảo vệ cản người hâm mộ lại, sợ bọn họ làm gì tổn thương đến Thẩm Thanh.
Ngôn Minh Phúc vẫy tay nói: “Mọi người không được đứng quá gần, nhất là cậu, cậu là người hâm mộ nam nên lại càng không được tới gần.
Cô ấy là vợ tôi, mấy người làm thế tôi sẽ ghen đấy!”
Nhóm người hâm mộ nghe thế lập tức cười ồ lên.
Trong giới giải trí chỉ có đôi này không hề mất đi một lượng người hâm mộ nào từ khi công khai đến nay.
Tất cả các ngôi sao khác vừa mới công khai chuyện tình cảm thì đã tạo ra một làn sóng chiến tranh cực lớn trong đám người hâm mộ.
Thế nhưng khi Thẩm Thanh lớn tiếng công khai chuyện tình cảm của mình thì mọi người lại giơ hai tay hai chân đồng ý.
Ngôn Minh Phúc theo đuổi bà ấy là chuyện mà tất cả mọi người trong giới hay ngoài giới gì cũng biết, Ngôn Minh Phúc chân thành theo đuổi vợ cưng chiều vợ đã khiến tất cả người hâm mộ cảm động.
Dù là ở những nơi công cộng hay bí mật thì Ngôn Minh Phúc vẫn yêu thương cưng chiều vợ mình.
Người hâm mộ cũng dần dần thích cả Ngôn Minh Phúc, luôn ríu rít nhắc tới tên ông ấy.
“Mấy người có thể mắng tôi nhưng không được mắng vợ tôi.
Nếu các người mắng vợ tôi thì tôi sẽ cho mấy người biết thế nào là lễ hội!”
Dù rằng bây giờ Thẩm Thanh đã bốn mươi tuổi nhưng vẫn có rất nhiều người hâm mộ nhỏ tuổi hơn.
Trong mắt người hâm mộ, đây là cuộc hôn nhân của tình yêu.
Hứa Trúc Linh đi sau cùng, vì Cố Thành Trung nên không đi tới.
Cô nói: “Bố mẹ nuôi yêu thương nhau thật đấy!”
“Sau này cũng ta cũng sẽ như thế, có lẽ anh sẽ không công khai nói ra tình cảm của mình với mọi người như Ngôn Minh Phúc nhưng chắc chắn anh cũng sẽ không giấu kín mọi thứ trong lòng.
Anh nhớ em thì sẽ nói cho em biết, thương em cũng sẽ nói cho em biết, lo lắng cho em cũng sẽ nói cho em biết.
Ai bắt nạt em thì chắc chắn anh cũng sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp trăm lần.”
“Tiếc là em không xuất sắc và tài giỏi như mẹ nuôi.”
“Dù rằng Thẩm Thanh chẳng có gì xuất sắc thì thích một người chính là thích, không có nhiều lý do như thế, anh nghĩ Ngôn Minh Phúc cũng sẽ không tiếc tình yêu dành cho Thẩm Thanh đâu.
Vả lại trong mắt anh em là cô gái tuyệt vời như thế, làm gì có chuyện không xuất sắc như người ta.
Chỉ là bọn họ không phát hiện ra mà thôi, em cứ cho mọi người thời gian.’ “Em đã cho tận mười tám năm ấy… Hứa Trúc Linh yếu ớt nói.
Tài năng gì mà tận mười tám năm vẫn không có ai phát hiện ra cơ chứt Cố Thành Trung nghe cô nói thế lại cười cười: “Em vẫn còn nhỏ mà, cứ từ từ thôi.
Đi thôi, chúng ta về nhà đi.”
“Có cần nói cho bố mẹ nuôi một tiếng không?”
“Em nhìn bọn họ bây giờ kìa, còn rảnh để ý tới chúng ta không? Đi thôi, bay cả đường dài mệt mỏi rồi, muốn vê ngủ với em.”
.