Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Cố Ngọc Vy lấy được áo cưới xong thì chuyện đầu tiên cô muốn làm chính là tìm Nguyên Doanh để chia sẻ.

Cô xúc động đi tới nhà họ Bạch, mẹ anh ra mở cửa.

Nguyên Doanh và Bạch Tùng Dương đang ở trong phòng đọc sách, vẫn chưa thấy ra.

“Ngọc Vy, con ăn cơm tối chưa? Hai người bọn họ vẫn chưa ăn đâu, con có muốn ở lại thêm một chút không?”

Cố Ngọc Vy đã ăn rồi nhưng cô ấy lại không muốn bỏ qua cơ hội được ăn tối cùng với Nguyên Doanh.

Cô gật đầu đồng ý ở lại ăn cơm tối.

Mẹ Bạch nghe nói cô mang theo áo cưới tới đây thì không nhịn được mở ra xem thử rồi lại than thở: “Thật là đẹp, có con ở bên Nguyên Doanh thì bác cũng yên tâm rồi.
Sau khi lấy nhau rồi thì hai đứa tính khi nào mới có con? Bác không thúc giục gì con đâu, bác chỉ muốn hỏi xem hai đứa có tính toán đến %3D chuyện đó chưa thôi.”

“Con nghe anh Nguyên Doanh hết ạ, nếu anh ấy muốn tập trong vào công việc thì bọn con sẽ sinh trễ vài năm.
Nếu anh ấy thích trẻ con thì con cũng sẵn sàng sinh sớm một chút, con sao cũng được ạ.”

Mẹ Bạch thấy cô nghe theo Nguyên Doanh thế cũng mừng thầm trong lòng.

“Con không được chiều theo ý đàn ông mãi đâu, con phải có ý kiến của bản thân mình, đừng để mặc cho Nguyên Doanh muốn quyết định thế nào cũng được.”

“Không phải đâu bác, chỉ là con đã quen nghe lời anh ấy thôi.” Nguyên Doanh nói cái gì thì chính là cái đó, cô ấy đã quen từ lâu rồi.

Đúng lúc đó thì Nguyên Doanh và Bạch Tùng Dương từ trên lầu đi xuống, sắc mặt hai người cực kì tệ.

“Nguyên Doanh…” Cố Ngọc Vy đi tới và cảm nhận được bầu không khí kì quái của hai người, tim cô chợt run lên.
Hình như Nguyên Doanh có gì đó là lạ.

“Con cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi, chú không ép con.
Dù thế nào thì con vẫn là con cháu nhà họ Bạch!”

Bach Tùng Dương nói những lời kì lạ đó rồi vỗ vai Nguyên Doanh thật mạnh.

Nguyên Doanh gật đầu, anh ta nắm lấy tay Cố Ngọc Vy rồi xoay người bỏ đi thật nhanh.

Mẹ Bạch thấy hơi khó hiểu: “Hai đứa tính kéo nhau đi đâu thế? Thím đã chuẩn bị xong hết cơm tối rồi…”

Bà ấy còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Tùng Dương kéo lại.

Sắc mặt Bạch Tùng Dương cực kì nặng nề, thở dài thườn thượt nói: “Bà để cho nó đi đi, chắc chắn bây giờ nó đang cảm thấy cực kì khó chịu trong lòng, cần một nơi nào đó để trút bầu tâm sự.
Đứa nhỏ này quá trưởng thành và khép kín, tôi sợ nó nghĩ luẩn quẩn trong lòng.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc ông đã nói chuyện gì với thằng bé?”

“Mẹ ruột của nó tìm tới tận cửa rồi thì làm sao tôi không nói cho nó biết được bây giờ đây?”

“Cái gì?” Mẹ Bạch giật mình trợn trừng hai mắt, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Để cho thằng bé tự nghĩ cách xử lý đi.” Tâm trạng Bạch Tùng Dương cũng khá là nặng nề.

Cố Ngọc Vy đi theo Nguyên Doanh, anh ta lái xe với tốc độ rất nhanh, kéo cửa kính xe xuống, gió đông lạnh lẽo thổi vào như dao cắt qua da thịt.

Cố Ngọc Vy cảm thấy rất lạnh nhưng cô chỉ im lặng không nói, dè dặt nắm lấy ống anh tay áo anh ta.

Cả đường đi chẳng ai nói gì, cuối cùng chiếc xe dừng lại trước cửa quán rượu, Cố Ngọc Vy vội vàng theo anh ta vào trong.

Nguyên Doanh gọi rất nhiều rượu, chẳng nói chẳng rằng ngửa cổ trút hết rượu vào miệng.

Cố Ngọc Vy cũng làm giống anh, hết ly này đến ly khác xuống bụng.

Tửu lượng của cô không tốt được như Nguyên Doanh, uống được mấy ly thì hai má bắt đầu ửng hồng.

Nguyên Doanh trông thấy thế lập tức giật lấy ly rượu của cô ấy.

“Em không được uống nữa, anh tìm người đưa em về nhà.”

“Em không đi, em muốn ở đây cùng anh.
Tâm trạng anh không được thoải mái thì em uống với anh cho đến khi anh thấy thoải mái rồi mới thôi.
Anh cũng biết em rồi đấy, em không ép anh thì anh cũng không ép được em đâu.” Cố Ngọc Vy hơi cứng đầu nói.

Làm việc cùng anh ta nhiều năm như thế, cô ấy đã hiểu rất rõ tính tình của Nguyên Doanh.

Nếu như không xảy ra chuyện cực kì lớn thì chắc anh ta đã không bối rối và mất kiểm soát thế này.

Anh ta không muốn nói cũng không sao nhưng cô ấy nhất định phải ở bên cạnh.

Nguyên Doanh nhìn dáng vẻ cô chấp của Cố Ngọc Vy thì tim hơi rưng động.

“Thì ra… Anh không phải là con cháu nhà họ Bạch.” Khi nói ra những lời đó, khóe môi anh ta cong cong đó là nụ cười cô đơn và thoáng vẻ mỉa mai.

Gia đình anh ta luôn lấy làm tự hào đó chỉ là thứ giả dối.

“Sao… Làm sao có chuyện đó được?” Cố Ngọc Vy cũng cực kì kinh ngạc.

“Hôm nay chú tới nhà tìm anh nói rằng mẹ ruột của anh bị bệnh nặng, bà ấy muốn nhìn mặt anh một lần cuối trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Thì ra anh không phải là con cháu nhà họ Bạch mà là đứa trẻ mồ hôi, máu mủ của cấp dưới bố anh.
Bà ấy không thể chịu nổi cú sốc khi ông ấy qua đời nên đã vứt bỏ anh lại.
Bố đến nhà thăm hỏi và động viên thì phát hiện ra anh nên mới bế anh về.
Sau đó bố anh… À không đúng, bây giờ phải đổi lại thành bố nuôi rồi.
Bố nuôi tìm được mẹ anh, sẵn sàng cho bà ấy tiền đề sau này không phải lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền.
Nhưng bà ấy không lấy, bà ấy không muốn giữ anh, cảm thấy anh là của nợ nên nhẫn tâm từ chối nhận lại.
Bố mẹ nuôi đã cưu mang anh và chưa từng nhắc tới chuyện đó.”

“Bây giờ thì mẹ ruột anh lại tìm đến chú, mong được chuộc lại những sai lầm năm đó, mong anh có thể tha thứ cho bà ấy.
Em nói xem anh nên làm cái gì bây giờ?”

Nguyên Doanh nói trong sự cay đắng, anh ta cảm thấy thật sự quá mỉa mai.

Ngày xưa bà không muốn nhận và nuôi nấng anh, bây giờ lại mong nhận được sự tha thứ trong khi bà còn chẳng thèm đếm xỉa gì tới anh trong suốt hai mươi tám năm trời, nói thế có buồn cười không?

Lòng Nguyên Doanh cảm thấy chua xót, anh ta lại rót thêm vài ly rượu.
Cố Ngọc Vy nghe được tin đó lập tức run lên.

Nguyên Doanh không phải con cháu nhà họ Bạch, thế thì anh ta với Bạch Minh Châu không hề có mối quan hệ máu mủ nào.

“Nguyên Doanh… Anh… Anh muốn giải quyết thế nào?”

“Anh không biết nữa.”

Anh ta khó nhọc nói ra những lời đó với sự hoang mang.

“Nguyên Doanh, anh xem như mình chưa từng nghe về bí mật này được không? Anh vẫn là con cháu nhà họ Bạch, là quân y xuất sắc nhất.
Anh xem như chú đang đùa với anh thôi được không.
Bà ấy không nhìn mặt anh hai mươi tám năm ròng, giữa anh và bà ấy không có chút tình nghĩa nào cả.
Cũng như em vậy, em cũng được nhận nuôi, nếu bây giờ đột nhiên có một người mẹ ruột xuất hiện thì em cũng sẽ không nhìn mặt bà ấy, bởi vì bà ấy không có tư cách làm một người mẹ, đúng không?” Cố Ngọc Vy vội vàng nói, cô hận không thể biến nó thành một câu chuyện cười chẳng hề có thật.

Cô ấy mong rằng Nguyên Doanh có thể ngủ một giấc, sau đó quên hết tất cả mọi chuyện ngày hôm nay.

Bí mật này sẽ luôn được Bạch Tùng Dương để trong bụng và chết cũng mang theo, thế có phải tốt hơn nhiều không?

Cô ấy biết suy nghĩ này của mình thật là ích kỉ nhưng cô không thể kiềm lòng được.

Cô ấy rất sợ, sợ Bạch Minh Châu sẽ có cơ hội để quay trở về.

Những người đắm chìm vào trong tình yêu đều trở nên nhỏ nhen như thế, cô ấy không phải là ngoại lệ.
Nguyên Doanh nghe thế thì chìm

vào trong suy nghĩ.
Bố mẹ ruột không hề xuất hiện trong cuộc sống của anh hơn hai mươi năm.

Bây giờ trước khi chết lại muốn được anh tha thứ, bà ấy muốn gạt đi cảm giác tội lỗi của mình ư?

Anh ta là người đã quen với sự sống và cái chết, cũng nhìn thấy rất nhiều loại người.

Bà ấy có sự bất đắc dĩ của mình thì anh ta cũng có những băn khoăn riêng.

Anh ta hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm.

“Có lẽ em nói đúng.” Nguyên Doanh nhấp một ngụm rượu, giọng trở nên trầm trầm.

Cố Ngọc Vy nghe anh ta nói thế thì thở phào nhẹ nhõm nắm thật chặt lấy tay anh ta.

“Chúng ta đừng suy nghĩ đến những chuyện đó nữa được không? Nguyên Doanh, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh… Anh có thể nghĩ về em nhiều hơn một chút…”

Nguyên Doanh nghe thế bèn ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt lo lắng bất an của Cố Ngọc Vy, anh ta lập tức mềm lòng ngay trong nháy mắt.

Khoảng thời gian gần đây chỉ có một mình Cố Ngọc Vy bận rộn lo liệu các thứ cho lễ cưới, không biết bao nhiêu chuyện cần xử lý.

Nguyên Doanh chẳng biết gì về chuyện này, Cổ Ngọc Vy hiểu điều đó nên chẳng bao giờ khiến anh ta phải phiền lòng vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi linh tinh đó.

Cô ấy biết anh ta phải giải quyết những vấn đề trong quân đội, thỉnh thoảng còn phải tới bệnh viện làm phẫu thuật.

Cô ấy luôn lẳng lặng đứng phía sau trả giá rất nhiều để ủng hộ cho anh ta.
Nguyên Doanh có thể thấy được điều đó.

Anh ta nắm chặt lấy tay cô, vuốt ve mặt Cố Ngọc Vy và dịu dàng nói: “Cũng may là có em ở bên cạnh anh, nếu không anh cũng không biết mình nên tâm sự chuyện này với ai nữa.
Cái tính bốc đồng nông nổi của Minh Châu thì chắc chắn là kh ông thể yên tĩnh ngồi nghe rồi.”

Nghe thấy tên Bạch Minh Châu, tim Cố Ngọc Vy lại run lên.

Tại sao dù ở trong bất kì một trường hợp nào anh ta cũng có thể nghĩ Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ tới Bạch Minh Châu? Tại sao vậy?

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui