“Được rồi, vậy liên hệ với chuyên gia thôi miên giúp tôi.”
“Đúng rồi, lần này thật lòng cảm ơn cậu.”
“Tôi và anh là anh em mà, cùng nhau trải qua chuyện sống chết rồi, khách sáo như vậy làm gì.”
“Nhưng tôi vẫn chưa thể tha thứ cho cậu, có vài chuyện… tôi đã gây khó dễ.”
“Tôi cũng hiểu mà, trừ chuyện này ra, thì những lúc quan trọng, tôi mong rằng chúng ta vẫn sẽ là anh em với nhau, giúp đỡ lẫn nhau.”
“Ừ”
Cố Thành Trung đi vào bệnh viện, Hứa Trúc Linh vẫn đang hôn mê.
Cô không còn sốt cao nữa, đang ngủ say như một đứa bé vậy.
Cuối cùng thì tim của Cố Thành Trung cũng quay về lồng ngực của anh.
Đúng lúc này, sau lưng anh lại vang lên tiếng cười lớn: “Chúc mừng.”
Cố Thành Trung nghe thấy giọng nói người kia thì nheo cặp mắt phượng lại, quay ra nhìn người mới đến, không nói không rằng tung một cú đấm ra.
Có vẻ như đối phương đã chuẩn bị sẵn tinh thần, đưa tay ra chặn lại rồi nói: “Đừng đánh vào mặt! Vợ tôi sẽ phát hiện ra mất, cậu có thể đánh vào chỗ khác.”
“Tôi đang hận là không thể giết chết anh thôi!”
Cố Thành Trung túm lấy cổ áo ông ta, tức giận nói.
Đôi mắt phượng của anh tràn ngập vẻ khát máu.
“Dù cậu có giết tôi thì mọi chuyện cũng đã đến nước này rồi, bây giờ cánh tay trái của Cố Triệt đã bị chặt đứt, phần còn lại sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều.
Tôi đảm bảo, từ nay về sau sẽ không bao giờ lợi dụng Hứa Trúc Linh nữa, được chưa?”
“Không được!”
Cố Thành Trung tung một nắm đám ra, đấm thẳng vào bụng ông ta.
Ngôn Minh Phúc đau đớn cong người lại.
Đúng là người trẻ, sức cũng mạnh thật đấy.
Ông ta không phản kháng mà cứ để yên cho Cố Thành Trung đánh mình để trút giận.
Mãi đến khi ông ta chỉ còn nửa cái mạng già thì mới vịn tường đứng dậy.
Cuối cùng Cố Thành Trung cũng dừng lại, hỏi: “Ngôn Minh Phúc, rốt cuộc thì anh muốn làm gì! Mục đích của anh là gì hả?”
“Trước kia, chúng ta khụ khu… đã có cùng chung lý tưởng rồi còn gì?”
“Nếu tôi biết anh là một gã điên thế này thì đã không hợp tác rồi!”
“Gã điên? Khụ khụ, tôi thích cách xưng hô này đấy.”
Ngôn Minh Phúc ngồi thẳng dậy, lau máu tươi bên khóe miệng, vừa cười vừa nói.
Bờ môi mỏng của ông ta có thêm lớp máu màu hồng, nhìn vừa khiến người ta rung động, lại vừa có cảm giác rất quỷ dị.
Cố Thành Trung từng gặp rất nhiều người, coi như đã dày dặn kinh nghiệm, lòng dạ cũng đủ sâu.
Nhưng giờ gặp Ngôn Minh Phúc thì anh mới hiểu cái gì gọi là dân chơi thứ thiệt.
Hơn nữa, Ngôn Minh Phúc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ sở hữu một tập đoàn Phát Đạt mà thôi.
Ông ta chính là ông Càn của chợ đen!
Những chuyện xảy ra trước kia đều là nhờ sự giúp đỡ của ông ta.
Sau này Cố Thành Trung nghi ngờ, cố tình điều tra sâu việc Hứa Trúc Linh bị bắt cóc ở cửa khách sạn, phát hiện ra Thẩm Thanh đã bị Ngôn Minh Phúc sai đi gặp Ngôn Phúc Lâm.
Ông Càn ở chợ đen sai người đi bắt cóc, bị Thẩm Thanh nhìn thấy, vậy là bà ta được đưa về nhà họ Ngôn một cách rất hợp lý.
Nhờ đó mà nhà họ Ngôn đã được Cố Thành Trung chú ý đến, muốn lợi dụng nhà họ Ngôn để nâng giá trị của Hứa Trúc Linh lên.
Vốn dĩ anh còn tưởng là mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát của mình, nhưng nào ngờ cuối cùng vẫn bị Ngôn Minh Phúc dắt mũi.
“Tôi nên gọi anh là anh Ngôn hay là ông Càn ở chợ đen? Giờ anh không định giải thích gì à?”
“Bị cậu phát hiện rồi à.
Xem ra tôi ngụy trang dở quá rồi.”
Ngôn Minh Phúc giả vờ vô tội nói.
Cố Thành Trung nhìn vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của ông ta, chỉ hận không thể lao ra xé nát bản mặt đó thôi.
Trong mắt người khác, ông ta là người yêu chiều vợ hết mực, vì vợ mà chẳng màng đến sự phát triển của nhà họ Ngôn.
Nhưng thực ra ông ta lại là người túc trí đa mưu, tính tình thất thường, lắm thủ đoạn đến mức người khác chỉ có thể há hốc mồm mà nhìn.
Chợ đen, nghĩa cũng như tên vậy, không thể xuất hiện công khai, trong đó đều là những giao dịch mua bán phi pháp.
Chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể làm được.
Có thể thấy, chợ đen là một thế lực rất lớn!
“Anh có tin là nếu như hôm nay không cho tôi lời giải thích hợp lý thì tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác của tôi bây giờ không?”
Cố Thành Trung lạnh lùng nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Ngôn Minh Phúc nghiêm túc hẳn lại, nếu bảo ông ta lấy Thẩm Thanh ra để mạo hiểm thì ông ta không làm nổi.
Đây cũng là lý do tại sao bao nhiêu năm qua ông ta vẫn luôn giữ vị trí rất thấp, vì không làm nên núi, không làm nên sông thì cũng chẳng lộ ra khuyết điểm của mình.
Phải như vậy thì người khác mới không coi ông ta là kẻ thù.
Ông ta thật sự rất thông minh, nhưng dù thông minh đến mấy thì ông ta vẫn có những chuyện cần phải lo lắng.
Ngôn Minh Phúc đứng thẳng người lên, vẻ mặt nghiêm túc hơn hẳn lúc nãy.
“Cố Thành Trung, cậu và tôi là cùng một loại người, nhưng cậu mạnh hơn tôi một điểm, trừ việc cậu không bao giờ buông bỏ Hứa Trúc Linh thì cậu còn không chịu bỏ việc báo thù cho anh hai nữa.
Vậy nên cậu nhất định phải đứng trên tất cả mọi người thì mới có đủ thực lực để báo thù cho anh trai mình.
Cậu đã đi lên con đường này rồi thì sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả mọi người.”
“Chuyện ngày hôm nay là do tôi tạo ra, bởi vì tôi đã nhìn trúng cậu, cậu có thể giúp tôi, là người duy nhất được tôi lựa chọn.
Vậy nên tôi mới để cho Thẩm Thanh cứu Hứa Trúc Linh, khiến quan hệ giữa con bé và nhà họ Ngôn trở nên bền chặt, không thể chia cắt được.”
“Nhờ Hứa Trúc Linh thì tất nhiên là cậu sẽ phải hợp tác với nhà họ Ngôn chúng tôi, vậy là chúng ta sẽ trở thành châu chấu trên cùng sợi dây thừng.
Nếu cậu muốn trở thành thế lực đứng đầu Đà Nẵng thì nhà họ Cố sẽ là chướng ngại vật.
Cậu cũng biết đấy, tên Cố Triệt đó có dã tâm rất lớn, còn mắc bệnh đa nghi nặng, không thể để mặc cho cậu tự tung tự tác được.
Cậu cũng đoán được phụ tá đắc lực của cậu ta là ai rồi chứ.
Bây giờ La Thanh Nhã dính vào vụ án giết người, bố cô ta là quan lớn, tất nhiên sẽ bị liên lụy theo.
Dù miễn cưỡng bảo vệ được bản thân thì cũng sẽ bị thần hồn nát thần tính, không dám dở trò gì đâu.”
“It nhất là trong vòng một năm tới, ông ta sẽ không dám làm việc vênh váo nữa, cũng không dám giúp đỡ Cố Triệt ngang nhiên như trước, nếu không thì ông ta cũng chẳng giữ nổi cái ghế của mình đâu.”
“Bây giờ Cổ Triệt không thể làm ra được chuyện lớn gì thì cũng là lúc để chúng ta liên thủ với nhau để chèn ép cậu ta.
Bước tiếp theo: Cố Trường An! Phải từ từ phá hủy nội tâm của cậu ta, tôi cũng cho người đi điều tra về con riêng của anh trai cậu rồi, tôi cam đoan là những ngày tới cậu ta sẽ không sống yên ổn nổi đâu, mà cũng chẳng còn tâm trí nào để quan tâm đến chuyện ở công ty nữa.”
Cố Thành Trung nghe vậy thì nhíu chặt mày lại.
Dù không muốn nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng tâm tư của Ngôn Minh Phúc rất kín đáo, tất cả đều là do ông ta bày mưu tính kế.
Mặc dù Cổ Thành Trung hận Cố Triệt vì cái chết của anh hai chắc chắn có dính dáng đến anh ta, nhưng anh còn chưa độc ác đến mức phải cắt đứt hết đường lui của Cố Triệt.
Làm như vậy sẽ khiến Cố Chí Thanh thất vọng và đau khổ.
Anh nheo mắt lại, ánh mắt sắc lẹm.
Ngôn Minh Phúc ngửa đầu lên, cười lớn, nụ cười đó xen lẫn vài phần âm tàn độc ác, lại có vẻ tà ác lạ thường, giống như một con quái vật khát máu vậy.
“Sao nào? Mềm lòng rồi à?”
“Ngôn Minh Phúc, mục đích của anh là gì? Sao lại phải tốn công tốn sức đến vậy để giúp tôi? Thậm chí còn dùng cả chợ đen? Tại sao? Anh có năng lực như vậy thì cần gì đến sự giúp đỡ của tôi nữa?”
“Tôi cần, tôi không thích hợp để ra mặt, tôi thích cảm giác đứng phía sau để bày mưu tính kế hơn.
Tôi vẫn chưa thể nói cho cậu biết mục đích của tôi, cậu biết càng ít thì sẽ càng có lợi cho tôi, vậy nên… Tôi không thể nói.”
“Anh nghĩ tôi sẽ tin tưởng vào một đối tác như vậy à?”
“Cố Thành Trung, cậu chỉ có thể tin thôi.
Vì… tôi dễ dàng làm những chuyện này cũng chỉ là vì Thẩm Thanh, chỉ cần cô ấy còn ở bên tôi thì tôi chẳng cần gì cả, tôi cũng không có hứng thú gì về những chuyện đấu đá danh lợi này.
Tôi nghĩ nếu như câu không cần báo thù cho anh hai mình thì chắc cũng chẳng muốn sống một cuộc sống lừa dối lẫn nhau, rồi lục đục nội bộ thế này đâu nhỉ?”
“Tôi biết, với cách của cậu thì cũn có thể từ từ lật đổ được Cố Triệt, nhưng quá chậm, quá lâu.
Bây giờ tôi có thể giúp cậu lật đổ được Cố Triệt trong vòng một năm, cậu ta sẽ không còn là chướng ngại vật của cậu nữa.
Sau đó thì chúng ta sẽ tập trung tin thân để từ từ giải quyết Lucia.”
Lúc nhắc đến Lucia, ánh mắt của Ngôn Minh Phúc lộ rõ vẻ điên cuồng.
Cố Thành Trung nghe vậy thì cảm thấy hơi rùng mình, chẳng lẽ giữa Ngôn Minh Phúc và Lucia cũng có một mối thù rất sâu đậm?
.