Chuyện này Cố Thành Trung không tiện ra mặt nên anh giao cho vợ chồng Ngôn Minh Phúc.
Hóa ra, vợ chồng Ngôn Minh Phúc đã đến đây từ sáng sớm rồi, đang chờ ở dưới lầu.
Thẩm Thanh thấy gò má Hứa Trúc Linh còn hằn dấu tay, cánh tay thì toàn vết bầm tím thì đau lòng muốn chết.
“Con điện chết tiệt đó, sao dám tra tấn con thành ra thế này chứ? Lần sau mà để mẹ nuôi thấy thì kiểu gì mẹ nuôi cũng sẽ không để nó yên đâu, dám động vào con gái nuôi của mẹ à!”
“Dạ dạ, vợ nói đúng lắm ạ.”
“Bây giờ anh biết nịnh hót em rồi à, chuyện này giải quyết thế nào đây? Anh phải đòi lại công bằng cho Trúc Linh chứ? Hai người đàn ông to sừng sững như thế, một người đứng đầu tập đoàn J&C, một người thì đứng đầu tập đoàn Phát Đạt, hai người là phế vật à?”
Mỗi lần mắng người thì Thẩm Thanh chẳng bao giờ bỏ qua cho ai, ngay cả Cổ Thành Trung cũng vậy.
Cố Thành Trung nghe vậy thì nhìn về phía Ngôn Minh Phúc với vẻ mặt rất khó coi.
Bây giờ ông ta đang ra vẻ giả nhân giả nghĩa, ngây thơ lương thiện, chẳng biết trước kia ông ta đã tà ác bố trí hết thảy mọi chuyện thế nào.
Ngôn Minh Phúc cũng chẳng buồn nhìn sang Cố Thành Trung, mà cúi đầu, khép nép sợ vợ mình tức giận.
“Để tôi đi gặp nhà họ Hứa nói cho ra lẽ.”
“Thế còn được, đàn ông ấy mà, đúng là đám không ra gì.”
Thẩm Thanh nói xong, kéo tay Hứa Trúc Linh rời đi.
Ngôn Minh Phúc quay đầu lại cười với Cố Thành Trung: “Tính tình vợ tôi là do tôi nuông chiều nhiều quá mà ra, cậu tha thứ cho cô ấy nhé, tôi còn có việc nên đi trước đây, bye bye.”
“Lão hồ ly!”
Cổ Thành Trung đứng đằng sau, nghiến răng nghiến lợi nói.
Đây là lần đầu tiên anh bị người ta lợi dụng mà chẳng thể phản kháng lại nổi.
Ngôn Minh Phúc dẫn Hứa Trúc Linh đến nhà họ Hứa, Hứa Đức Thắng trước kia đi nhầm một nước, bây giờ tình cảnh đang cực kỳ bi thảm.
Hứa Đan Thu không thể mang thai nổi, bây giờ ở nhà họ Cố thì cũng chỉ là con gà mái không biết đẻ trứng, cũng chẳng có lợi lộc gì.
Hơn nữa, nhà họ La bây giờ đã bị bên trên chèn ép, không thể phản kháng lại nổi, Cố Triệt cũng không dám làm bừa vào lúc này.
Ông ta chọn Cố Triệt thì đồng nghĩa với việc từ bỏ Cổ Thành Trung, hai người này không thể cùng nhau tồn tại được.
Mà ông ta thì cũng không thể làm ngọn cỏ bên tường mãi, vậy là ông ta đã không hề dự mà chọn đứa con gái lớn mình vẫn luôn yêu thương bao lâu nay.
Nào ngờ, đi nhầm một bước rồi khiến mọi chuyện ra nông nỗi này.
Đúng lúc này, người giúp việc đi vào thông báo, nói là cô hai đã về.
Hứa Đức Thắng nghe vậy thì hoảng hốt, không biết Hứa Trúc Linh quay về đây làm gì nữa.
Dù thế nào thì bây giờ ông ta cũng phải giữ chặt lấy Hứa Trúc Linh, sau này nhà họ Hứa có thể hưng thịnh trở lại hay không, còn phụ thuốc hết vào cô.
Hứa Đức Thắng đứng dậy khỏi ghế sofa, tự mình ra cửa đón người.
Của vừa mở, ông ta đã thấy Hứa Trúc Linh.
Ông ta túm lấy tay Hứa Trúc Linh, nói: “Trúc Linh à, do bố không tốt, bị chị cả con che mờ mắt nên mới hiểu nhầm con.
Cũng may là con không sao, nếu không thì bố sẽ hối hận chết mất.
Hai đêm vừa rồi bố không ngủ nổi, cứ nghĩ về con mãi…”
Hứa Trúc Linh thấy khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của Hứa Đức Thắng thì chỉ thấy buồn nôn.
Cô đã từng gặp rất nhiều người xấu, họ đều đối xử với cô rất độc ác, nhưng cô lại chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn.
Vì tất cả những người đó đều quang minh chính đại, chứ không hai mặt như Hứa Đức Thắng.
Lần một lần hai, cô còn có thể nhịn.
Nhưng nào ngờ giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lần nào cũng như vậy.
Cô thật lòng coi ông ta là bố mình vì trong người cô có nửa dòng máu là của ông ta, nhưng ông ta lại lợi dụng cô hết lần này đến lần khác, rồi lần nào cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cứ vậy mà dỗ dành cô.
Đúng là buồn nôn.
Cô rút tay lại, thái độ rất kiên quyết: “Nếu bố lo cho tôi thì sao không đến bệnh viện thăm? Ở nhà ngồi nói thì được gì chứ? Hay là bố không dám đến thăm tôi vì sợ bị Cố Thành Trung đánh chết à?”
Chỉ một câu này thôi cũng đủ để vạch trần vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Hứa Đức Thắng.
Vẻ mặt ông ta trở nên hơi xấu hổ, cũng thầm cảm thấy tức giận, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt.
Bây giờ ông ta nịnh Hứa Trúc Linh còn không kịp, sao lại dám nổi giận với cô chứ.
“Trúc Linh, không phải là bố không đến thăm con mà là sức khỏe không cho phép.
Chuyện của chị con làm bố giận đến mức tăng cả huyết áp, ốm đau liệt giường.
Nếu không thì bố đã đến thăm con rồi.
Để bố nhìn kỹ xem nào, con gái yêu của bố sao rồi?”
“Không cần nhìn, tôi chưa chết, còn sống rất khỏe mạnh, nhìn nữa thì bố sẽ thất vọng đấy.”
Hứa Trúc Linh lạnh lùng nói, sau đó lùi về phía sau, tránh xa Hứa Đức Thắng ra.
“Bố mẹ nuôi của tôi cũng đến, h có chuyện muốn nói với bố.”
Cô đứng tránh sang một bên, đằng sau là Ngôn Minh Phúc đang đỡ Thẩm Thanh đi vào.
Vừa vào cửa, Ngôn Minh Phúc đã khinh bỉ nói: “Hứa Đức Thắng, phần đá cuội trước cửa nhà ông đổi thành đất bằng rồi à? Như vậy tốt thật đấy, vợ tôi đi giày cao cót cao thế này, nhỡ chẳng may ngã ra đây thì chắc tôi sẽ san bằng nhà ông mất.”
“Hai người… sao hai người lại đến đây vậy?”
Hứa Đức Thắng thấy vợ chồng Ngôn Minh Phúc thì nhíu chặt mày lại, cảm thấy hơi đau đầu.
Cặp vợ chồng này nổi tiếng là rất vô lý, ngang ngược, đúng là cặp song sát, cực kỳ khó giải quyết.
Với cả, bây giờ ông ta cũng chẳng thể sánh được với thân phận và địa vị của hai người này, đối mặt với Ngôn Minh Phúc, ông ta phỉ tỏ ra cung kính, khép nép.
Ngôn Minh Phúc nghe Hứa Đức Thắng hỏi thì vừa cười vừa nói: “Đến thăm ông thôi mà.”
Vừa dứt câu thì Hứa Đức Thắng sợ đến mức run lên, ông ta hiểu ngay ý câu này, xem ra hai người này đến đây là vì chuyện của Hứa Trúc Linh.
Hứa Đức Thắng nghiêm mặt nói: “Anh Phúc, Hứa Trúc Linh là con gái tôi, lần này con bé gặp nhiều chuyện như vậy, đóng cửa vào thì cũng đều là chuyện nhà tôi, không đáng để anh Phúc và chị Thanh tốn công để đến tận đây đâu.”
“Vợ ngồi đi.
Nước trà này thì không cần uống đâu, đồ ở nhà họ Hứa không tốt bằng nhà mình đâu.
Để anh đứng ra nói chuyện, em cứ ngồi đấy nghỉ đi.”
“Anh giải quyết cho tử tế vào, nếu không thì về nhà biết tay em.”
“Anh hiểu, anh hiểu.”
Mỗi khi hai vợ chồng bắt đầu nói chuyện thì tất cả những người khác đều tự động bị bỏ qua.
Hứa Đức Thắng đã chuẩn bị sẵn một câu nói rất dài, nhưng Ngôn Minh Phúc lại chẳng buồn nhìn ông ta lấy một cái, điều này khiến ông ta tức giận nhưng vẫn phải nhịn, đây là nhà ông ta, ông ta còn chưa mời mà hai người đã vào ngồi rồi, lại còn tự nhiên như vậy nữa, thế là có ý gì?
“Anh Phúc, anh làm thế này có vẻ hơi quá đáng rồi.”
“Quá đáng?” Tôi còn có thể làm những việc quá đáng hơn đấy, có muốn nhìn thử không?” Ngôn Minh Phúc đứng thẳng người lên, nụ cười nịnh hót lúc nãy đã biến mất, vẻ mặt ông ta chuyển sang trạng thái lạnh như băng, cực kỳ nghiêm túc.
Hứa Trúc Linh ngạc nhiên nhìn Ngôn Minh Phúc, không ngờ ông ta lại trở mặt nhanh như vậy.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của Ngôn Minh Phúc à?
Không ngờ là bố nuôi còn có thể đẹp trai như vậy đấy!
Ngôn Minh Phúc ăn nói rất hùng hồn mạnh mẽ, khiến Hứa Đức Thắng chẳng thể phản bác nổi lấy một câu: “Hứa Đức Thắng, đây đúng là việc riêng của nhà ông, nhưng Hứa Trúc Linh là con gái nuôi của tôi, con bé bị bắt nạt, bố đẻ không làm được gì thì bố nuôi là tôi đây sẽ ra mặt nói chuyện cho con bé.
Hai ngày vừa rồi con gái tôi bị bắt nạt ở đây, suýt nữa thì mất mạng, ông phải giải thích cho rõ ràng với tôi.”
Hứa Đức Thắng nghe nói vậy thì tức đến mức suýt hộc máu.
Ông ta mới là bố ruột của Hứa Trúc Linh, giải thích cái khỉ gì chứ? Ngôn Minh Phúc chỉ là người ngoài mà thôi.
“Anh Phúc, anh nói đùa với tôi đã à? Hứa Trúc Linh là con gái của tôi, dù nói thế nào thì anh cũng chỉ là bố nuôi thôi, chúng ta có thể so sánh với nhau à?”
“Ông đừng có mà ở đấy luyên thuyên với tôi, hôm nay tôi cần một lời giải thích, ông có cho hay không?”
Ngôn Minh Phúc tức giận, túm chặt lấy cổ Hứa Đức Thắng, ra vẻ cường thế.
.