“Đáng, em còn chưa cách anh quá xa, anh đã nhớ em như vậy rồi, sau này phải làm sao? Hai lần anh anh đi ra ngoài em đều gặp rắc rối, thật sự làm anh không yên tâm.
Xem ra sau này cho dù đi đâu, anh cũng đưa em theo, như vậy anh mới có thể yên tâm được.”
Đáng lẽ lần này Hứa Trúc Linh không phải chịu khổ nhiều như vậy, nhưng Ngôn Minh Phúc cứ chặn ở giữa nên mới làm lỡ đến bây giờ.
May mà Hứa Trúc Linh không có gì đáng ngại, nếu không thì anh thật sự sẽ điện lên mất.
“Trúc Linh, ngày mai anh đến sớm đón em về nhà.”
“Ừm, anh đợi em, để anh không còn nhớ em như thế nữa thì em sẽ để cho anh ôm em một lát vậy.”
Hứa Trúc Linh vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng xuống lầu.
Một cơn gió thổi qua khiến dáng người nhỏ nhắn của cô như chim về tổ lao vào vòng tay anh.
“Lạnh quá đi!”
Hứa Trúc Linh lạnh đến mức run cầm cập, cô không có mặc áo khoác, chỉ mặc bộ đồ ngủ.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến cả người cô run lên, khuôn mặt nhỏ cũng lạnh cóng.
Cố Thành Trung vội vàng cởi áo khoác ra, định khoác lên người cô thì lại bị cô ngăn lại.
Cô rúc vào áo vest của anh, lộ ra cái đầu, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn anh.
“Chú ba Cố, anh đúng là phải xem nhiều phim Hàn vào.
Cởi áo khoác cho con gái, đã là chiêu rất cũ rồi.
Bây giờ tán gái đều như vậy cả!”
Hứa Trúc Linh nói với vẻ không được hài lòng.
Như bậy tốt biết bao, chốc lát kéo gần khoảng cách nam nữ chính, mập mờ mà lãng mạn.
Cái tên ngốc chú ba Cố này, như thế mà muốn so với mấy anh trai trẻ đẹp trai đấy!
Làm ơn, từ lâu đã bị người ta phất ra xa rồi đấy.
Cố Thành Trung nghe vậy thì bật cười khanh khách.
Anh gật gật đầu: “Được, anh sẽ học thêm.”
Anh vòng tay hết người cô, ôm cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, chốc lát anh cảm thấy thỏa mãn vô cùng.
Vốn cứ nghĩ trong lòng thật lạc lõng, nhưng bây giờ thì lại tràn đầy trong chốc lát.
Cô gái này chính là có sức hút thần kỳ như vậy, khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Bọn họ cũng không biết ôm nhau như vậy bao lâu rồi, Hứa Trúc Linh rất không nỡ, nhưng buổi tối đầu xuân rất lạnh, Cố Thành Trung vẫn nên quay về sớm vậy, nhỡ như đông ở đâu rồi thì biết làm sao?
Cô đẩy vòng tay anh ra, nói: “Em phải quay về rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh mau về đi.
Đừng để cảm lạnh, em sẽ đau lòng đấy.”
“Em mà cũng biết đau lòng cho anh à?”
“Đương nhiên rồi, em cũng đâu phải người không tim không phổi, nhìn anh đông thành chó thì đương nhiên em sẽ đau lòng!”
Hứa Trúc Linh nói với vẻ đương nhiên.
Đông thành chó?
Đây là cái ví dụ gì vậy?
Chốc lát đầu Cố Thành Trung toàn là vòng đen.
Anh xoa xao đầu của Hứa Trúc Linh: “Lại nói bậy bạ, mau quay về đi, anh nhìn em vào.”
“Được.” Hứa Trúc Linh quay người đi, chạy được vài bước thì đột nhiên nhớ ra điều gì rồi mau chóng chạy lại.
Cố Thành Trung vẫn còn không hiểu sao thế, thì cô đã nhón chân lên, nhanh chóng chụt một cái lên má anh.
“Hôn tạm biệt đó!”
“Bye bye!”
Cô nhanh chóng nói hai câu, co đầu lại rồi vội vàng rời khỏi.
Cố Thành Trung nghe vậy thì cười cười, vô thức sờ má, ánh mắt chốc lát trở nên dịu dàng vô cùng.
Hứa Trúc Linh lên lại trên lầu, lạnh cóng run lẩy bẩy.
Cô rất muốn rúc vào chăn liền nhưng vẫn kìm được đi nhìn Cố Thành Trung thử.
Cô ra ngoài ban công, phát hiện xe của Cố Thành Trung đã rời khỏi rồi.
Tốc độ cũng rất nhanh.
Cô quay lại đóng cửa, lên lầu, vào phòng tổng cộng mới có năm phút, mà lúc này không thấy bóng người đâu nữa rồi?
“Đồ lừa dối, còn nói cái gì mà nhớ mình, đều là đồ bỏ đi! Chuồn nhanh như vậy, để kịp đầu thai hay gì?”
Hứa Trúc Linh đá chân vào góc tường, đau đến chau mày lại.
“Có người đúng là miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo, rõ ràng là muốn anh về sớm, anh đi nhanh quá em cũng không hài lòng.”
Đột nhiên Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc ở đằng sau mình, rùng mình một cái, cô quay đầu qua thì nhìn thấy Cố Thành Trung đang đi lại.
Cô trợn to mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
Cô chỉ mũi của anh, nói: “Sao…sao anh lại ở đây? Không phải anh đã đi rồi sao?”
“Ngôn Minh Phúc biết anh đến, sau khi em đi thì ông ấy gọi điện cho anh, bảo anh ở lại.
Anh bảo người giúp việc đi đậu xe rồi anh đi vào theo em đến đây, thì nghe thấy em đang mắng anh.”
“Lúc nãy em không nói gì hết, anh cũng không nghe gì cả, đều là ảo giác!”
Hứa Trúc Linh vội vàng ngụy biện.
Cố Thành Trung gõ gõ lên đầu cô, nói: “Bây giờ em ở đây đợi anh, anh đi tìm Ngôn Minh Phúc có chút chuyện, đừng ngủ sớm quá đó.”
“Biết rồi!”
Cố Thành Trung ra khỏi phòng thì nhìn thấy Ngôn Minh Phúc ở chỗ không xa, đang nhìn anh với vẻ mặt không hài lòng.
“Con người cậu cũng thật là, tôi có lòng tốt cho cậu vào, mà cậu lại lấy oán trả ơn.
Tôi với vợ tôi đang ngủ ngon, cậu cũng đi tìm vợ cậu đi, bây giờ không phải đã muộn rồi sao? Cậu còn muốn tìm tôi nói chuyện gì?”
“Nếu anh đã là ông Càn chợ đen thì chắc anh biết tại sao Lucia lại nhúng tay vào chuyện này, cô ta với Cố Triệt không cùng đường, bọn họ xuất phát từ mục đích gì?”
Vấn đề này luôn làm cho anh không biết xử lý thế nào trong nhiều năm nay, trăm mối vẫn không có lời giải.
Lúc trước thời gian của anh có gấp rút, cũng không kịp hỏi, bây giờ đã đến cửa rồi thì đương nhiên phải hỏi thử.
Ngôn Minh Phúc nghe vậy, vô tội khua tay: “Chợ đen không phải là thông tin mạng lớn nhất, nó chẳng qua chỉ biết rất nhiều bí mật không thể nói cho người khác biết.
Hơn nữa, tôi chỉ quen thuộc ở Đà Nẵng mà thôi, câu hỏi của cậu đã liên quan đến London.
Tôi không biết tại sao Lucia ra tay, nhưng mấy năm nay tôi điều tra không ít về Lucia, dòng họ đấu nhau quá lộ liễu.
Suy cho cùng cơ nghiệp của tổ tiên to lớn, người nào đạt được thì người đó có vốn liếng xưng hùng xưng bá, thậm chí có thể cạnh tranh với hoàng gia.”
“Lucia đã đổi họ, vốn được kế thừa bởi công tước trước đó, nhưng bị trả thù bởi thế lực hoàng gia và dần biến mất.
Cho đến một trăm năm trước, hình tượng khăn voan, tự xưng là dòng họ Kettering.
Lần này bọn họ đã học được khôn ngoan, cho đến cây to gió lớn, cho nên tránh né mũi nhọn, ầm thầm tích lũy sức mạnh, muốn chống chọi và thay thế hoàng gia.”
“Trước mắt người của dòng họ Kettering phân bố rất rộng, có nhà kinh doanh có chính khách, có thể nói là rắc rối phức tạp.
Dòng họ như thế này chính là vua một cõi, các cấp cao liên hệ với nhau, ảnh hưởng đến cả một tập thể, ai cũng sẽ không để thế lực đối phương mở rộng.”
“Tôi với Lucia không xuất hiện cùng lúc nhiều, tôi muốn tìm một người dưới sự bao che của bọn họ.
Nhưng chưa đến mức là không có cách, đừng đá chọi đá với dòng họ như vậy, trừ khi có sự nắm chắc đây đủ.
Cho dù bây giờ hai nhà chúng ta hợp lại thì cũng chưa chắc là tốt.
Cho nên, chỉ có thể từ từ, vấn đề bày mưu tính kế thì cứ giao cho tôi, nhất định tôi sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng.”
“Hình như tôi đã biết anh muốn tìm ai rồi.”
Cố Thành Trung khé nói, đôi mắt phượng hơi nheo lại, bên trong có ánh sáng rực rỡ.
Ngôn Minh Thành nghe vậy thì cười ha ha: “Cái thằng nhóc này, cậu muốn chơi tôi phải không?”
“Không khó để đoán được.”
Cố Thành Trung không nói quá nhiều, chỉ nói ra năm chữ và võ vỗ vai của Ngôn Minh Phúc.
Sau đó anh quay người rời đi, vẫy vẫy tay, xem như là chúc ngủ ngon.
“Này, cậu với con gái nuôi của tôi ở bên nhau rồi, giữa chúng ta có phải là nên đổi vai vế gì đó không? Cậu cũng gọi tôi là chú đi? Như vậy thì tôi cũng ngang vai ngang vế với ông già của cậu, cái ông già đó sẽ không thể lấy vai vế ra chèn ép tôi nữa?”
“Nằm mơ đi.” Cố Thành Trung không quay đầu lại mà nói.
.