“Nhỏ nhen, tôi đi tìm vợ tôi ngủ!”
Ngôn Minh Phúc lườm mắt một cái, rồi quay người đi.
Chỉ là khoảnh khắc quay người lại, thì nụ cười trên mặt ngưng lại và trở nên kín đáo vô cùng.
Cố Thành Trung quay lại phòng, Hứa Trúc Linh đã nằm sắp trên giường, co đôi chân trắng nõn lên.
“Về rồi à, vẫn may ở đây có đồ ngủ cho khách, anh lấy mặc đi.”
“Đang xem gì mà chăm chú vậy?”
Cố Thành Trung thấy cô cứ nhìn điện thoại, không thèm ngẩng đầu nhìn anh, nên anh có chút ghen.
“Đang nghiên cứu chút đồ, ngày mai nấu bữa sáng cho mọi người.
Nhiều người ăn như vậy, ngày mai em phải chuẩn bị nhiều một chút mới được.
Anh có kiêng ăn cái gì không? Rau húng có ăn được không? Ngày mai chắc em sẽ bỏ một chút…”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Thành Trung thì phát hiện anh ở rất sát cô, khoảnh khắc ngẩng đầu đó, hai bờ môi có khẽ chạm vào nhau.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng lại thì giây tiếp theo đã bị người đàn ông đè xuống giường.
Sau đó, là một nụ hôn nồng nhiệt và say đắm.
Hứa Trúc Linh bị hôn đến tâm thần hỗn loạn, không còn phân biệt được đông tây nam bắc.
Lâu sau, hai bờ môi tách ra, đôi mắt anh mơ mơ màng màng.
Cô có vẻ ngoài đáng yêu, thuần khiết, cái biểu cảm vô tội chết đi được, lúc này cô chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, nhìn anh một cách mơ hồ.
Đến bây giờ anh vẫn chưa phản ứng lại được nữa, nhìn dáng vẻ mơ hồ này của cô, anh thật sự muốn nảy sinh thú tính.
Hứa Trúc Linh chỉ cảm thấy trước mắt có thứ gì đó che lấp.
Bên tai truyền đến giọng nói khiến người ta đắm say của anh.
“Đừng có nhìn anh như vậy, em đúng là đang cám dỗ anh phạm tội.”
Hứa Trúc Linh chu cái miệng nhỏ lên: “Là anh ức hiếp em trước, bây giờ lại trách em cám dỗ anh? Sao anh lại không nói lý như thế…”
Cô vẫn chưa nói xong, anh lại hôn lên môi cô một lần nữa.
Đúng là nói chuyện không hợp là bắt đầu hôn!
“Anh đi tắm, hạ hỏa.”
Cố Thành Trung rút người lại rời đi, tốc độ rất nhanh.
Hứa Trúc Linh không biết nên tức hay nên cười, anh đúng là tự làm khổ mình mà, mỗi lần đang quanh quẩn ở ranh giới ham muốn, vẫn còn kiềm chế được thì tuyệt đối không rút người rời khỏi.
Cô còn tưởng rằng cái thân hình nhỏ nhắn này không có sức hấp dẫn, bây giờ xem ra sức hấp dẫn của cô cũng lớn đấy nhỉ!
Đợi sau khi Cố Thành Trung ra thì cô cũng ghi nhớ kha khá rồi.
Khi học có chút không tích cực, nhưng khi nấu thì sẽ tràn đầy cảm hứng.
Cô lại kéo dài việc học thêm nhiều ngày, có lẽ đợi sau khi sức khỏe hoàn toàn khỏi rồi thì sẽ không tránh khỏi việc học bù!
Cô đã làm ấm chăn đệm từ lâu rồi, đợi Cố Thành Trung lên giường.
Anh sờ cái bụng của cô, chỗ đó có vết thâm tím để lại bởi cú đấm đá của La Thanh Nhã.
Anh vẫn còn nhớ.
Anh cẩn thận từng li từng tí xoa bụng cô, như vậy sẽ thúc đẩy máu bầm tan nhanh.
Hứa Trúc Linh rúc vào lòng anh, giống như một con mèo hồn nhiên.
Cô có chút mệt, nên ngủ rất nhanh, còn Cố Thành Trung thì có thói quen nhìn cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh dậy từ rất sớm, bận rộn làm việc trong bếp.
Cố Thành Trung cũng giúp đỡ cô, đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy cô làm một chuyện vui như vậy.
Động tác của cô rất thành thạo, nhào bột, nướng bánh mì, rán thịt đánh trứng..
Cũng rất ra dáng, hơn nữa còn đầy đủ hương thơm, mùi vị, màu sắc.
Anh cũng chỉ có thể giúp sơ sơ thôi.
Hứa Trúc Linh thay đổi thật sự rồi, biết bản thân mình thích gì, thì sẽ không ngừng theo đuổi nó.
Trên người cô có nơi phát ra ánh sáng, rất sáng sủa, khiến người ra lướt qua thì sẽ nhớ, khi gặp thì sẽ thích.
Hứa Trúc Linh chuẩn bị bốn phần ăn sáng, dư dả một chút.
Cô làm xong mọi thứ, quay người cởi tạp về thì phát hiện ra Cố Thành Trung đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất sâu xa.
“Anh nhìn em làm gì vậy? Không lẽ trên mặt em có gì sao?”
“Không có, đột nhiên nhận ra bé nhỏ của anh lớn rồi.”
Cố Thành Trung nói có chút bùi ngùi, xoa xoa đầu của cô.
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời nói bùi ngùi như cha hiền này, cô có chút không quen.
“Chú ba Cố, không phải em luôn như vậy sao, em đâu có thay đổi đâu.”
Tự Hứa Trúc Linh không cảm giác ra được, nhưng người khác có thể nhìn thấy được sự trưởng thành của cô.
Lúc trước cô giống như một đứa trẻ, mọi chuyện đều cần người khác quan tâm.
Lúc trước cô cũng rất nhát gan, gặp phải kẻ mạnh thì không dám phản bác lại.
Tính tình cô cũng tốt, có thể nhịn thì nhịn, rất rộng lượng.
Lúc trước cô cứ không tìm được mục tiêu phấn đấu, chỉ biết môn toán của mình rất tệ, rất ngốc rất ngốc.
Nhưng bây giờ Hứa Trúc Linh đã thay đổi hoàn toàn, cô trở nên chín chắn vững vàng hơn.
Mặc dù vẫn là tính tình của đứa trẻ, vẫn lương thiện, nhưng đã mạnh mẽ, dũng cảm hơn trước nhiều rồi.
Cô đã học được cách phản bác lại, học được cách dũng cảm đối diện.
Cũng rất lâu rồi cô không cảm thấy mình ngốc nữa, lúc trước không giải đề được thì cứ cảm thấy mình ngốc không có thuốc chữa.
Lúc trước cô không tự tin về bản thân mình, luôn nghi ngờ bản thân, có thể đứng bên cạnh anh, cùng nhau kề vai sát cánh với anh không.
Mà bây giờ, cô đã làm rất tốt.
“Em thay đổi rất tốt, vẫn là kiểu anh thích.”
Cố Thành Trung tiến tới, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm một lát.
“Tiếp tục cố gắng, có anh ở bên cạnh em.”
Mặc dù Hứa Trúc không hiểu tại sao anh lại nói như vậy, nhưng cô nghe thấy lời này thì cũng có chút cảm động.
Có một người để tay nắm tay cả một đời là một chuyện rất lãng mạn mà.
“Um, em sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.” Cô nói một cách nghiêm túc.
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa phòng bếp.
“Hai người có thể đừng thể hiện tình cảm trước mặt tôi với vợ tôi không? Xin hãy quan tâm đến cảm nhận của người bên cạnh có được không, đây là nhà của chúng tôi.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy thì có chút ngại, đẩy người Cố Thành Trung ra.
Mặt cô đỏ ửng, còn Cố Thành Trung thì bình thường, anh ôm chặt eo nhỏ của cô.
“Không phải anh thể hiện tình cảm với vợ mình từ sáng đến tối đó sao?”
“Chúng tôi có thể thể hiện tình cảm cho người khác xem, nhưng người khác không được thể hiện cho chúng tôi xem! Đúng không, bà xã?”
“Đúng cái gì mà đúng? Rửa tay ăn sáng!”
Thẩm Thành lườm một cái, rồi đi bưng đồ ăn lên giúp Hứa Trúc Linh.
Ăn cơm xong thì Cố Thành Trung đưa cô về.
Trên đường đi, cô đi ghé qua bệnh viện thành phố.
Cố Thành Trung đến tìm Nguyên Doanh lấy ít thuốc, Hứa Trúc Linh nhớ đến Hứa Đan Thu.
Hứa Đan Thu vẫn còn trong bệnh viện, lần sinh non này đã tổn thương đến sức khỏe cô ta rất lớn, đến bây giờ vẫn chưa hồi phục lại.
Sinh non chính là thiếu tháng, người phụ nữ nhất định phải được chăm sóc tốt, nếu không sau này rất gây hại đến sức khỏe.
Hứa Trúc Linh nói với Cố Thành Trung rằng cô muốn đi thăm Hứa Đan Thu.
“Em đợi anh, anh đi với em.”
“Vâng.”
Hứa Trúc Linh vốn đang đứng im lặng đợi Cố Thành Trung thì có hai y tá đi qua cô, hai người đó đang thì thâm bàn tán với nhau.
“Người phụ nữ đó đúng là điên rồi, chồng không đến thăm cô ta, thì liên quan gì đến chúng ta? Trút giận lên người chúng ta thì có tác dụng gì!”
“Cô ta cũng đáng thương thật, con mất rồi, bản thân cô ta sau này cũng không thể sinh con được nữa, trong lòng cũng khổ đấy!”
“Khổ thì lấy chúng ra ra trút giận sao? Đáng đời người nhà mẹ ruột mẹ chồng gì cũng không đến, đáng đời chồng cô ta không đến thăm.
Người phụ nữ tính tình xấu như vậy, ai có thể chịu được?”
Hứa Trúc Linh nghe thấy lời này thì có chút nghi ngờ.
Không lẽ người mà họ đang nói là Hứa Đan Thu?
Nhà chồng không ai đến cô có thể hiểu, bây giờ Cố Triệt đang rối ren, cũng không rỗi để quan tâm bên này.
Cố Trường An là đứa ăn chơi lêu lổng, lăng nhăng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện hôn nhân gia đình.
Nhưng…
Hứa Đức Thắng sao cũng không đến?
Hứa Đan Thu không phải là cô co gái ông ta yêu quý nhất sao?
Còn Trần Cẩm Vân nữa, bà ta cũng không quan tâm đến sống chết của cô ta sao?
Ma xui quỷ khiến cô đi theo y tá qua đó, cuối cùng dừng lại trước phòng bệnh.
Y tá vừa bước vào, bên trong liên vang lên tiếng la hét giận dữ: “Mấy người chết đâu hết rồi, tại sao phòng bệnh không có ai, mấy người chỉ mong sao cho tôi chết quách đi đúng không?”
.