“Ừ, đúng là như vậy, vậy cô còn ưu thế khác không? Ví dụ, gia thế sau lưng?”
“Cái này thì… dù có kém một chút, bố mẹ tôi chỉ làm kinh doanh nhỏ, nhưng thành thật an phận, chắc chắn sẽ không khiến anh mất điểm.”
“Cho nên, cô cũng không có nhiều ưu điểm.” Cố Thành Trung đành nói: “Vợ chưa cưới của tôi, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư chính hiệu, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, duyên dáng yêu kiều.
Cô lấy gì để so sánh? Cô dám vọng tưởng một cơ hội cạnh tranh công bằng với cô ấy, nhưng ngay từ đầu điều kiện của người ta đã đè bẹp cô rồi, cô cũng không phải kẻ ngốc, lẽ nào nhìn không ra thiệt hơn hả?”
“Cô mà còn bám dính lấy tôi nữa thì người phụ nữ của tôi sẽ xông đến đánh cô đấy.”
Anh điềm tĩnh nói.
Tiết Mộc Khê nghe vậy nhíu chặt mày, không hiểu ra làm sao.
“Anh có ý gì…”
Cô ta còn chưa nói xong, thì có một cô gái gầy gầy nhỏ nhắn từ trong góc xông ra.
Tiết Mộc Khê còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai thì đã bị túm khỏi chỗ ngồi, ngã ngồi xuống đất.
“Tôi coi cô như thầy của mình, còn cô lại coi tôi như tảng đá kê chân có phải không?”
Hứa Trúc Linh tức tối nói, hai tay đâm vào mắt.
“Trúc Linh, em đến rồi à?”
Cố Thành Trung vui vẻ nói.
Nhưng lúc này cô sắp bùng nổ rồi nên không chú ý khuôn mặt cười cợt của lão hồ ly này.
Cô chỉ biết, đôi gian phu dâm phụ này, dám anh anh em em ở đây, tán tỉnh nhau.
Cô không nhịn nổi nữa.
“Tôi sẽ dạy dỗ con Tuesday này trước rồi sẽ đến tên khốn nạn nhà anh sau, cấm nói nữa, không tôi sẽ đánh cả đôi.”
Hứa Trúc Linh phẫn nộ quát Cố Thành Trung.
Anh lập tức ngoãn ngoãn ngậm miệng lại.
Cô gái đang bùng phát này, thật là dễ thương, giống như chú mèo bị dẫm phải đuôi vậy.
Ấy, vợ anh khi tức giận trông cũng đáng yêu nữa, thật là không ngờ đến mà.
Anh chống đầu lên bàn tay, trong mắt chỉ có Hứa Trúc Linh.
Khóe mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng cong cong.
Hứa Trúc Linh vốn không rảnh bận tâm Cố Thành Trung.
Cô chỉ Tiết Mộc Khê đang ngã trên mặt đất nói: “Cô Khê, cô đúng là cao tay thật, trước mặt tôi mà dám quyến rũ chồng tôi, cô giỏi lắm nhỉ? Tiếc thay cái thân phận giáo viên, tôi kính trọng cô, mà cô lại đối xử với tôi như vậy sao? Học thức cao thì giỏi lắm à? Thầy của cô không dạy cô lễ nghĩa liêm viết như thế nào hả?”
“Rốt cuộc cô có biết xấu hổ không vậy, ve vãn chồng chưa cưới của người khác, thầy cô không dạy chẳng lẽ bố mẹ cô cũng không dạy luôn hả?”
Tiết Mộc Khê đứng dậy, có chút tức giận nói: “Vậy bố mẹ cô có giáo dục cô đàng hoàng không, cô ngu như vậy thì đừng liên lụy đến người khác, cô có biết mỗi ngày tôi phải dạy cô mệt đến thế nào không? Đề dễ như vậy mà phải giảng tận tám lần.
Óc cô là óc heo đấy à? À không, heo còn thông minh hơn cô.”
“Cô… cô dám nói tôi óc heo hả? Cho dù tôi có óc heo nhưng ít nhất tôi có liêm sỉ.
Biết được việc gì nên làm việc gì không nên.
Cô thì thông minh rồi, làm toàn mấy việc gì nhỉ? Đừng có đem việc học hành ra so với tôi, tôi thừa nhận là tôi kém cô, sao cô không so bì khả năng nấu nướng với tôi đi? Mỗi người một sở trường, sở trường của cô là học tập thì sở trường của tôi là nấu nướng vậy, sao hả?”
“Cô còn dám nói vậy hả? Biết nấu ăn thì sao, tôi thấy cả đời cô chỉ có thể lúi húi dưới bếp thôi, làm bạn với nồi lêu xoong chảo.
Cô không thấy mất mặt sao? Cô dám nói với người khác, vợ của anh Trung chỉ biết nấu cơm, đến thi cũng không thi được sao?”
Tiết Mộc Khê khinh bỉ nói.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, xiết chặt nắm tay.
Cô dám không?
Trong lòng cô tự hỏi.
Đáp án là…
“Tôi dám!”
Hai từ dõng dạc mà kiên quyết.
Cô đi giày đế bằng nên không cao như Tiết Mộc Khê, khí chất cũng không xuất chúng bằng.
Cô rất gầy, cơ thể giống như chưa dậy thì thành công vậy.
Nhưng mà… bóng lưng thẳng tắp đường hoàng, như cố định bằng xi măng vậy, không bao giờ ngã quy.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn Tiết Mộc Khê khiến cô ta giật thót, nhíu chặt mày.
Vậy mà cô ta… lại không dám nhìn vào mắt Hứa Trúc Linh.
Lúc này, cô như một con thú nhỏ đang tức giận, tuy rằng hình thể nhỏ nhắn, nhưng sâu trong xương cốt lại ẩn chứa dã tính.
“Cô dám? Chỉ là lừa người, cô không sợ mất mặt sao?”
“Tôi không sợ! Sao phải sợ mất mặt, có phải chỉ mình tôi thi không qua đâu.
Tôi dám nói với cả thế giới, vợ chưa cưới của Cố Thành Trung là một kẻ dốt toán, chỉ biết nấu ăn, vậy thì sao chứ.
Tôi thích mọi người ăn món tây do tôi nấu, bọn họ thích ăn, tôi cũng rất vui.
Cô là người mẫu mực, dạy dỗ học trò, không lẽ lại dạy người ta cách làm Tuesday hả?”
“Cô có dám công bố, cô là Tuesday không? Cô dám không?”
Cô nhấn mạnh từng chữ, không hề sợ sệt.
Lời này vừa nói ra, khiến Tiết Mộc Khê câm nín, sắc mặt trắng bệch, không tìm được lời nào phản bác.
Cô ta tức đến mức nghiến răng, tức tối nói: “Cho dù tôi là Tuesday, anh Trung ưu tú như vậy, chẳng lẽ không cho người ta ngưỡng mộ hả? Việc tôi thích một người là sai sao?”
“Việc thích một người không hề sai, nhưng việc cô đang làm bây giờ là chia rẽ người ta.”
“Hai người còn chưa kết hôn, tôi chen vào thì có sao, tôi chỉ muốn cạnh tranh công bằng với tôi thôi.”
“Cạnh tranh công bằng?” Nghe vậy cô nhíu chặt mày.
Cô thì có ưu thế gì chứ, hình như cô chỉ biết ăn thôi thì phải.
Đúng lúc cô đang vắt óc thì Cố Thành Trung chân thành nhắc nhở: “Trúc Linh, em còn là con nuôi của nhà họ Ngôn.”
“Đúng!” Hứa Trúc Linh đột ngột nhớ ra nói: “Tôi là con nuôi của nhà họ Ngôn, tôi là thiên kim tiểu thư, cô lấy gì mà đòi so với tôi.
Cô tự nhận bản thân đẹp hơn tôi, hay là cảm thấy bản thân đi giày cao gót vào thì cao hơn tôi? Gia đình cô thế này, gia đình tôi như thế nào, cô cũng dám vọng tưởng phân cao thấp cùng tôi?”
“Đấy chỉ là bố mẹ nuôi thôi, chẳng qua do số cô tốt.”
Tiết Mộc Khê hết vốn nói.
“Sao tôi không thấy miếng bánh nào từ trên trời rớt xuống đầu cô vậy?
Cô có biết cái gì gọi là ỷ thế hiếp người không? Chính là tôi bây giờ đây! Nếu cô còn không thức thời, tôi sẽ nhờ bố nuôi mẹ nuôi đàn áp cô, thức thời thì cuốn gói mau.”
“Cô… cô hiếp người quá đáng!”
Tiết Mộc Khê tức đến mức dậm chân, khuôn mặt đỏ lên, không cam lòng nhìn Cố Thành Trung.
Vừa rồi anh còn ra vẻ không từ chối, nhưng bây giờ… lại tỏ ra bàng quan như vậy?
Anh ấy còn không buồn nhìn mình, khóe miệng cười mỉm, ánh mắt hiên hòa nuông chiều, một mực nhìn Hứa Trúc Linh.
Cô ta bừng tỉnh, Cố Thành Trung vốn không hề có ý với mình.
Lúc chuông điện thoại của Hứa Trúc Linh vang lên, chắc anh ta đã thấy Hứa Trúc Linh ở đó rồi.
Tên cáo già!
Tiết Mộc Khê thông minh là vậy, trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả, biết rằng bản thân chỉ đang tự rước lấy nhục.
Cô ta cầm túi xách, bi phẫn liếc nhìn bọn họ rồi quay gót rời đi.
Hứa Trúc Linh hiếm khi nói nhiều đến vậy, nói đến mức thở hồng hộc.
Cô thấy hơi mệt, đặt mông ngồi xuống ghế.
Lúc này thấy trước mặt mình là một cốc nước chanh: “Uống mau cho nhuận giọng, nhìn em cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, anh cũng đau lòng lắm, mau uống đi.”
.