Hứa Trúc Linh thất vọng rời đi, không ngờ đẳng sau phát ra tiếng đồ vật va chạm.
Cô quay đầu nhìn, thì thấy cửa tiệm mở ra, nào chảo rán, bột mì vân vẫn đủ thứ bị quăng ra.
Một chàng trai khoảng hơn hai mươi tuổi vừa quăng đồ vừa hung ác nói.
“Ông không đưa tiền cho tôi, thì cũng đừng mong mở tiệm nữa.
Ông vất vả kiếm tiền, chẳng lẽ không phải cho tôi tiêu à? Tôi lấy của ông ít tiền thì sao?”
“Mày là cái thứ khốn kiếp, vợ mày sắp đẻ rồi, cái gì cũng cần tiền mà này còn ra ngoài đánh bạc.
Mày… cho dù mày đập cả cái tiệm này thì tao cũng không đưa cho mày một hào nào.”
“Ông là cái đồ sống dai.
Không phải ông muốn để tiền lại cho tôi sao?” Chàng trai túm áo của ông chủ, kéo mạnh ông ra ngoài, kéo theo cả nồi niêu Xoong chảo.
Cô nhìn thấy, khuôn mặt ông chủ bầm dập, giống như bị ngược đãi.
Ông chủ bị ném ra ngoài không lâu thì một người phụ nữ bụng to cũng bị ném ra ngoài.
“Mày là cái thằng đốn mạt đáng chết!”
Ông chủ sợ hãi hô lên, lồm cồm bò dậy, đỡ người phụ nữ lên.
“Nó là vợ mày đấy, nó đã mang thai chín tháng rồi sao mày có thể đối xử với nó như thế chứ, rốt cuộc mày có còn lương tâm hay không?”
“Con ông sắp bị bọn cho vay nặng lãi chém chết rồi, ông còn hỏi tôi còn lương tâm hay không, tôi là con đẻ của ông, ông thương tôi thì tôi sẽ thương nó thôi.”
“Tao… tao phải kiện mày.” Ông chủ phẫn nộ nói.
“Ông dám, ông mà kiện tôi thì tôi sẽ gọi anh em của tôi đến phá cho ông cả đời này không được yên ổn.”
“Mày… mày…”
Ông chủ tức đến mức cả người run lên, một câu nguyên vẹn cũng không thốt lên được.
Đúng lúc này, sản phụ kia đột nhiên ôm bụng, dưới thân loang ra một mảng đo đỏ.
“Bố..
.con… bụng con đau quá…”
Ông chủ vừa nghe thấy vậy thì không đôi co với anh con trai nữa, lòng nóng như lửa đốt, đang lúc không biết phải làm sao mới tốt.
Cô không nhịn được nữa liền bắt một chiếc taxi, nhanh chóng đưa bọn họ đến bệnh viện.
Khi xe rời đi, con trai ông chủ vẫn hùng hùng hổ hổ ở đằng sau.
“Tao sẽ ở đây chờ chúng mày về, không đưa tiền thì đừng hòng mở quán.”
Trên xe, ông chủ đau lòng khóc òa, liên tục nói đây là lỗi của mình, đã không dạy dỗ con mình tử tế, để nó thành một kẻ coi trời bằng vung.
Con dâu đau đớn khôn cùng nhưng vẫn phải an ủi bố chồng.
Hứa Trúc Linh cũng không ngần ngại góp ý, cuối cùng cũng đến bệnh viện thành phố, nhưng trong bênh viện có rất nhiều người.
Hôm nay không biết tại sao, có rất nhiều phụ nữ sắp sinh, xếp hàng không lấy nổi giường bệnh.
Cô nhớ Nguyên Doanh làm ở bệnh viện này, vội vã gọi điện cho anh.
Nguyên Doanh đã giúp cô sắp xếp một phòng VIP ông chủ vừa nghe thấy từ VIP thì bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Ông chủ cắn răng nói: “Con dâu tôi có thể sinh trước hay không, tôi đi xoay tiền.”
Trẻ con là chuyện lớn, không thể vì chuyện tiền bạc mà bỏ qua vị trí giường khó có được này.
“Không sao, tôi sẽ bù trước.” Cô đến quầy thu ngân.
Tình trạng của sản phụ không quá khả quan, vị trí thai nhi không ổn định, hơn nữa cuống rốn quấn đầu bé, sinh sớm sẽ rất mạo hiểm.
Nguyên Doanh không phải bác sĩ sản khoa, cũng không thể vào giúp đỡ.
Anh ta nhìn cô hỏi: “Trúc Linh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ có quan hệ gì với cô?”
“Cũng không có quan hệ gì hết, tôi thích ăn bánh bao chiên ở tiệm này, lúc đến thì gặp phải chuyện nhà người ta rồi đưa họ đến đây luôn, dẫu sao cũng liên quan đến sinh mạng.
Anh kê thuốc cho ông ấy đi, trên mặt ông ấy có nhiều vết thương quá”
“Được, có cần tôi báo cho Cố Thành Trung không?”
“Không cần đâu, anh ấy chắc vẫn đang bận việc.”
“Dù sao đợi lát nữa anh ấy không tìm thấy em thì tự khắc sẽ mò đến, tôi cũng không nhọc lòng nữa.”
Nguyên Doanh cười, muốn đưa ông chủ đi kê thuốc nhưng bị người ta từ chối.
Một là không có tiền, hai là không muốn rời phòng sinh.
Nhà con dâu ông ở rất xa, mang thai đến bây giờ mà bên nhà mẹ đẻ vẫn không dành thời gian đi thăm được.
Vợ ông thì mất sớm, chỉ có mình ông chăm sóc con dâu, nếu con dâu ông sinh rồi, mà không thấy người nhà đâu chắc sẽ chạnh lòng lắm.
Cô nghe vậy thì cảm thấy ông chủ là người bố chồng tốt, rất xem trọng con dâu.
Khiến cô không nhịn được mà nhớ đến Cố Chí Thanh, cô rất may mắn vì tìm được người bố chồng tốt.
“Ông chủ, chú và con trai…” Cô dè dặt hỏi.
“Haiz.”
Nghe thấy vậy ông chủ thở dài một tiếng, vỗ ngực dậm chân, dáng vẻ biết vậy từ đầu đã chẳng làm.
“Đều tại tôi cả, vợ mất sớm, tôi thì lại bận làm ăn, cho nên từ nhỏ không dạy dỗ nó tử tế.
Nó vốn không xấu nhưng lại thích cờ bạc, rồi dần dần làm quen một đám du thủ du thực.
Nó lấy vợ rồi cũng thay đổi nhiều, thậm chí còn chặt đuôi biểu lộ quyết tâm.
Tôi còn tưởng nó hoàn lương rồi, không ngờ vợ mới mang thai vài tháng, nó cứ đi suốt, thế là tôi biết nó lại cờ bạc bên ngoài rồi.”
“Cờ bạc đến nỗi rước một đống nợ, thậm chí còn nợ tiên của họ hàng.
Bao nhiêu năm tôi vất vả làm ăn cũng kiếm được không ít, nhưng cũng không thấm vào đâu so với cái thằng bại gia này.
Tiền kiếm được đều trả người thân hết rồi, nhưng bây giờ tiên thuê mặt bằng, tiền mua nguyên liệu đã tốn gần hết tiền rồi.”
“Con dâu sắp sinh, tôi cũng phải dành ít tiên cho nó ở cữ.
Không ngờ thằng bại gia này mượn tiền họ hàng đánh bạc thì thôi đi lại con đi vay nặng lãi.
Bây giờ bọn họ đến ép nợ, nó lại đến ép tôi.
Thôi thà rằng cả hai bố con chết luôn đi, nhưng mà… tôi vẫn nhớ đến con dâu và đứa bé sắp chào đời, tôi nghĩ mình không thể chết được.”
“Không thể dựa vào thằng con này được nhưng tôi vẫn phải chèo chống cái nhà này”
Ông chủ lệ tuôn như suối, lòng đau như cắt.
Nhà nào cũng có nỗi khổ khó nói, không ngờ ông chủ nhân phẩm tốt nhưng con trai lại như vậy.
“Vậy chú không định báo cảnh sát ạ? Con chú đánh chú, nếu nghiêm trọng còn bị khởi tố hình sự.”
“Đúng là vậy thật, nếu chú định báo cảnh sát thì tôi có bạn làm ở đồn cảnh sát đó, có thể giúp chú.
Về phần luật sư chú có thể yên tâm.” Nguyên Doanh nói.
Ông chủ cảm kích thông thôi nhìn hai người nhưng lại lắc đầu.
“Tôi mà đưa con vào tù thì đám cho vạy nặng lãi cũng không tha cho chúng tôi.
Trước đây tôi kinh doanh ở tiệm cũ rất tốt nhưng bị bọn đòi nợ vẩy sơn nên phải chuyển đi.”
Cô nghe vậy, khó xử nhìn Nguyên Doanh, coi như hết đường xoay sở.
Bọn cho vay nặng lãi là một lũ điên, vì tiền chúng có thể làm bất cứ thứ gì.
“Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó, tôi tin dù anh không giải quyết.
thì Cố Thành Trung cũng sẽ giúp thôi.
“Đúng vậy, chú ba Cố! Anh ấy thì có thể”
Cố Thành Trung đến vào lúc sáu giờ tối, cô đang nói chuyện cùng ông chủ và con dâu trog phòng sản phụ.
Bé con tuy sinh sớm nhưng rất an toàn, mẹ tròn con vuông.
Ông chủ mời y tá, đối xử với con dâu rất ân cần.
Cô cũng mua một ít hoa quả, dẫu sao dinh dưỡng sau sinh cũng rất quan trọng.
Có rất nhiều sản phụ bị trầm cảm sau sinh, trường hợp nghiêm trọng còn dẫn đến tự sát.
Cố Thành Trung đi vào, cô lập tức đặt hoa quả xuống nói: “Anh đến rồi?”
“Em không sao chứ, cái tên khốn ấy có làm gì em không?” Tên khốn kiếp được nhắc đến tất nhiên là con trai của ông chủ rồi.
.