“Không sao, em chỉ đi qua thôi, chỉ giúp đỡ đưa người đến bệnh viện thôi.”
“Cảm ơn cô Trúc Linh, nếu như không có cô chỉ sợ tôi và con.”
Còn chưa nói xong thì nước mắt cô đã tuôn ra.
“Chị đừng khóc, sản phụ không được khóc.
Chị mà khóc thì em cũng khóc theo mất, chị nín đi, em đưa Thành Trung đi xem bé con, chị đừng khóc nữa, khi nào quay về em sẽ nói cho chị biết bé con có xinh hay không.”
Bởi vì sinh non nên phải đưa bé vào lồng ấp.
Cô đưa anh đi xe đứa trẻ, đây là một bé trai, vừa mới sinh nên bé tí xíu, mặt mũi nhăn nhúm, rất khó nhìn.
“Trẻ sơ sinh trông đứa nào cũng xấu thế này à?”
Cô có chút khó chịu nói.
“Trên mông của bé sao lại có vết bầm xanh?”
“Chắc là người chết rồi không chịu đầu thai, cuối cùng bị Diêm Vương đá cho một cái.
Em mới sinh ra cũng có đó.”
“Sao anh biết nhiều thế, cứ như anh từng sinh con rồi ấy.”
Anh xoa đầu cô.
“Chưa từng ăn thịt heo, chẳng lẽ cũng chưa từng thấy heo chạy hả.
Anh vốn không định nhúng tay vào chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến sau này không còn được ăn bánh bao chiên ngon như vậy nữa, thấy thật đáng tiếc.
Hơn nữa… chắc là tình mẹ bao la, anh thấy bé rất đáng thương, cả mẹ của nó nữa.”
“Không sao, cũng không phải việc gì quá phiền phức, coi như làm phúc đi.” Anh không hề thấy phiền phức, chỉ cần là chuyện cô muốn làm, anh sẽ ủng hộ hết mình.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trong lòng ấm áp.
Vốn tưởng rằng anh sẽ trách cô lo chuyện bao đồng.
Ban đầu cô có thể bàng quan đứng nhìn nhưng đã đưa người ta đến bệnh viện rồi thì cô không thể yên tâm được, không có cách nào có thể buông tay rời đi.
Nếu như sau này gia đình chủ tiệm có xảy ra chuyện gì, như bị anh con trai tra tấn đến chết hoặc bị bọn cho vay lãi bức chết, cô cũng sẽ cảm giác đó là lỗi của bản thân, nên mới hại bọn họ thành ra như vậy.
Người chết rồi, ba chữ này quá mức nhẹ nhàng, phải cố gắng sống thật tốt mới khó.
“Cố Thành Trung, anh nói xem con của chúng ta sau này sẽ như thế nào nhỉ?”
“Giống em.”
“Vì sao? Rõ ràng anh đẹp hơn em.”
“Bởi vì anh thích em, con trông giống em, thì anh sẽ thích nó.” Anh nghiêm trang nói, khiến cô nghe mà dở khóc dở cười.
“Nếu con giống anh thì sao?”
“Nếu là con gái thì không cần bàn cãi nữa, Còn nếu là con trai thì sẽ không nuông chiều, mà nên dạy dỗ từ nhỏ.”
Ô…
Hy vọng sau này cô không sinh con trai nếu không nó sẽ bị bố ruột vứt bỏ.
Cô xem bé con xong, chuẩn bị về phòng bệnh thì bị anh ngăn lại.
“Anh có một số việc cần hỏi sản phụ, hỏi kĩ thì anh mới giúp họ được.
Em đến tìm ông chủ trước, ở đây giao cho anh.”
“Vâng.”
Cô gật đầu rồi rời đi, Cố Thành Trung đẩy cửa vào phòng.
“Chào anh…”
Sản phụ định đứng dậy nhưng bị anh ngăn lại.
“Cô chỉ cần thành thực trả lời tôi một vấn đề thì việc giúp đỡ gia đình sẽ không khó.”
“Chuyện gì? Tôi sẽ trả lời thành thực.”
Nghe vậy anh hít một hơi thật sâu nói: “Việc sinh con… rất đau phải không?”
Cuối cùng anh cũng đồng ý giúp đỡ, giúp trả nợ cho bọn cho vay lãi, sau này tiền ông chủ kiếm được sẽ dần hoàn trả anh, cho đến khi trả xong thì thôi.
Còn về thằng con khốn nạn kia, anh cũng không hề mềm lòng, nhốt luôn ở trại cai nghiện của đồn cảnh sát, nhưng nếu dám kêu gào thì sẽ bị ăn gậy ngay lập tức.
Chỉ cần không đánh chết, thì không có vấn đề.
Nếu ông chủ và con dâu thương tình, ngăn cản anh thì màn cứu trợ này sẽ kết thúc tại đây.
Cũng bởi vì ông chủ trước đây thương con nên mới để cậu ta thành cái dạng này, hiện tại nếu không sửa được thì cho dù anh có giúp đỡ cả chục lần thì kết quả vẫn vậy.
Ông chủ biết anh chỉ muốn tốt cho con trai mình, đành đồng ý.
Anh tìm con trai chủ tiệm, đưa luôn về đồn cảnh sát.
Lúc vào đồn, gã còn chửi rủa không chịu nghe lời, mắng chửi anh làm việc thừa thãi, mắng bố anh ta sống dai, lòng dạ độc ác, không tha cho cả con ruột.
Anh chỉ thản nhiên nhìn gã nói: “Nguyên Doanh, nhờ ông anh ở ban cảnh sát của cậu, chiếu cố cậu ta thật tốt vào, mấy lời cậu ta vừa nói ra khiến tôi rất không hài lòng.”
“Được được được, Cố Thành Trung bực rồi đấy, đúng là bất thường.”
“Cậu thấy để thay đổi tính cách một con người thì cần bao lâu?”
“Cái tật của cậu ta đã ăn sâu bén rễ rồi, ít nhất cũng phải từ một năm trở nên.” Vậy thì ba năm đi, làm việc gì cũng phải trả giá, tôi giúp người trước giờ cũng không hề nương tay”
Nguyên Doanh gật đầu, một kẻ nghiện cờ bạc nhiều năm như gã, sẽ phải cai rất lâu đấy thì mới ngăn không cho tái phạm.
“Đúng rồi, tôi phải đi đây.” Nguyên Doanh mở lời.
“Phải về rồi à?”
“Qua năm, thượng tướng đã giục tôi về rồi, tôi vẫn kì kèo đến bây giờ do phải xử lí chuyện ở bệnh viện.”
“Ngọc Vy đi đâu rồi, cậu có biết không?”
“Không biết, cô ấy đã theo lực lượng đặc nhiệm sói hoang rồi, mà hành tung của họ là bí mật quốc gia, chỉ có vài người biết.
Đến cả thượng tướng cũng không nắm được, đừng nói đến tôi.
Cô ấy vì muốn trốn tôi mà tham gia một đội quân nguy hiểm như vậy, có lẽ đã hận tôi đến tột cùng.”
“Tôi không muốn con bé xảy ra chuyện, con bé này làm việc quyết đoán, một khi đã buông tay là sẽ không chừa lại đường lùi.
Nếu đứa em gái này của tôi xảy ra chuyện ở ngoài đó, tôi nghĩ… mình sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bản thân mình.”
Anh ta chua sót nói, nhẹ lắc đầu.
Cố Ngọc Vy vì trốn tránh anh ta nên bày ra đủ trò.
Cô ấy bỏ đi thì thôi đi, thậm chí còn không để cho anh ta biết hành tung của mình.
Cô ấy bỏ đi một cách dứt khoát như vậy, không hề có khả năng cứu vãn.
Nguyên Doanh đau khổ nhắm mắt | lại, trong đầu hiện ra một gương mặt thân quen.
Anh từng cho rằng, cho dù anh ở xa đến mấy thì chỉ cần quay người thì sẽ thấy cô nhóc lẽo đão theo mình, cùng bước về phía trước.
Nhưng mà bây giờ, chính tay anh đã hủy hoại Cố Ngọc Vy, để cô rời đi trong đau khổ và tuyệt vọng: Dù có mất cả một đời, anh cũng phải đưa cô quay về.
Lúc Nguyên Doanh rời đi, mọi người cũng đi rồi.
Bạch Minh Châu cũng đến.
Cô biết bản thân sẽ không thể giành lại trái tim của Nguyên Doanh, hai người vẫn là anh em, nhưng đã trải qua quá nhiều thứ, giữa hai người đã sớm có ngăn cách.
Anh vẫn đối xử tốt với cô, nhưng…
đã không còn là trách nhiệm, mà là ân tình và áy náy.
Trả lại ơn dưỡng dục của bố mẹ cô, trả lại áy náy của một thời bồng bột dại khờ.
Anh canh cánh trong lòng, còn cô cũng chẳng thể yên lòng.
Cô rất hối hận, vốn không nên chọc thủng tầng giấy bọc cửa sổ đó, khiến cho mọi việc đi đến nước này.
Cô im lặng nhìn Nguyên Doanh, không nói câu gì, hốc mắt không kiềm được đỏ lên, nước mắt ướt mi.
Nguyên Doanh xoa đầu cô, dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân.
Bạch Minh Châu gật đầu thật mạnh, cuối cùng thì anh cũng xách đồ rồi quay người rời ởi.
Cuối cùng cô cũng không kìm được mà gào lên: “Em biết anh sẽ không thích em, em cũng quyết định sẽ không yêu anh nữa.
Đợi lần sau anh vê, em sẽ tìm thấy người em yêu và người đó cũng yêu em.
Hy vọng lần sau, anh cũng mang được cô gái mà anh yêu về nhà, như vậy… coi như chúng ta hòa nhau.”
.