Cảm xúc của Thẩm Thanh hơi kích động, khiến Ngôn Minh Phúc rất đau lòng.
“Bà xã, em đừng nóng giận, anh xoa bóp cho em.
Đứa nhỏ này, con cũng thật là, con không thấy mẹ con tốn bao nhiều tâm tư công sức sao?”
“Mẹ gì? Anh mắng ai đấy?” Thẩm Thanh không hề khách sáo trừng ông ấy một cái.
Ngôn Minh Phúc lập tức lúng túng: “Bà xã, anh đang dạy con, anh không mắng em!”
“Trúc Linh, con nói cho bố xem, vì sao con lại không muốn đi con đường nghệ sĩ này? Nhà họ Ngôn có tài nguyên tốt nhất, bố cũng có sức ảnh hưởng trong giới giải trí, nếu bố toàn tâm toàn ý dìu dắt con, không đến một năm sau, bố có thể giúp con đứng vững giới nghệ sĩ.”
“Con biết điều này nghĩa là gì không? Đây chính là lối tắt nhanh nhất, đến lúc đó con công khai mối quan hệ với Cổ Thành Trung, người ta tuyệt đối sẽ không nói này nói nọ.”
Thẩm Thanh bình tĩnh nói, hy vọng cô không phải nhất thời xúc động.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, hô hấp trở nên khó khăn.
Những điều Thẩm Thanh nói cô đều hiểu, chỉ cần một năm ngắn ngủi, cô liền có thể xứng đôi với Cố Thành Trung.
Nhưng…..
Cô không thích làm diễn viên, và tin rằng Cố Thành Trung cũng không muốn.
“Mẹ nuôi, bố nuôi có khuyên mẹ rời khỏi giới nghệ sĩ không?”
“Tất nhiên ông ấy chỉ ước gì mẹ rời khỏi rồi.”
“Vậy mẹ biết vì sao bố làm thế không?”
“Điều này còn cần hỏi sao? Giới giải trí phức tạp, các nữ minh tinh có người tự phấn đấu nổi tiếng, cũng có người hoàn cảnh không thuận lợi.
Hơn nữa bởi vì yêu cầu khi đóng phim, có cảnh hôn, có cảnh giường chiếu, ông ấy lại không phải người trong giới, làm sao mà chịu được.
Đã nhiều năm như vậy trôi qua, tính tình ông ấy một chút cũng không thu bớt, làm mẹ tức chết đi được.”
“Bà xã à… Anh sai rồi, anh… Anh không khống chế được bản thân mình…” Ngôn Minh Phúc đáng thương xin lỗi.
“Mẹ nuôi, Cố Thành Trung cũng không phải người trong giới, anh ấy cũng không cách nào chấp nhận chuyện này.
Thật ra trong lòng bố nuôi cũng rất lo lắng đúng không? Mấy năm nay bố chưa sửa đổi là bởi vì quan tâm đến mẹ.
Mẹ nuôi ngay từ đầu đã chọn ngành này làm sự nghiệp của mình, mẹ thật lòng yêu nghề, cho nên bố mới nhận phần thiệt về mình, không làm khó mẹ.
Vì bảo vệ mẹ nên bố mới để mẹ làm người đại diện cho sản phẩm nhà họ Ngôn.
Nhưng mỗi lần mẹ ra ngoài hoạt động, con biết bố nhất định đều rất đau lòng.”
“Nhưng ông ấy biết, nếu náo loạn không những không thay đổi được, còn khiến mẹ tức giận.
Con không muốn coi ngành này như sự nghiệp, con không hề có lòng yêu nghề.
Con quay chụp quảng cáo này chỉ vì muốn chứng minh con không phải bình hoa, con có sở trường của chính mình.
Con không muốn khiến Cố Thành Trung lo lắng cho mình, con vì anh ấy nên mới làm thế, nếu làm anh ấy luôn phải lo lắng cho con, con cảm thấy đây là vi phạm ước nguyện ban đầu.”
“Con biết càng vất vả càng phải nỗ lực hơn, nhưng con không sợ, có Cố Thành Trung ở bên con, con tin mình có thể tiếp tục phát triển!”
Thẩm Thanh nghe được những lời này có chút ngoài ý muốn, không ngờ Hứa Trúc Linh lại nhìn nhận thấu đáo như vậy, tại thế giới phồn hoa này còn có thể xác định rõ ràng thứ mình muốn, không bị viên đạn bọc đường mê hoặc.
Mà bà đến bây giờ chỉ biết Ngôn Minh Phúc luôn quấy rầy công tác của mình, lại quên mất… Ông ấy yêu mình như vậy nên mới để ý ghen tuông.
Bà hơi nhíu mày, hơi ngại ngùng.
“Được rồi, nếu con đã quyết định, vậy mẹ nuôi cũng không nói nhiều nữa.
Mẹ nuôi tin tưởng con có thể làm được, vạn sự khởi đầu nan, có chuyện gì khó cứ nói cho chúng ta biết, tuyệt đối đừng giấu trong lòng, hiểu chưa?”
“Con hiểu rồi ạ, nếu không còn chuyện gì nữa thì con về nhé, Cổ Thành Trung còn đang chờ con.”
“Được, mẹ gọi tài xế đưa con về.”
Sau khi Hứa Trúc Linh rời đi, Thẩm Thanh xoay người nhìn Ngôn Minh Phúc: “Không nghĩ tới, em sống nhiều năm như vậy mà còn không nhìn nhận thấu đáo bằng một cô nhóc nhỏ.
Em vậy mà… bỏ qua anh hơn hai mươi năm, quên hỏi trong lòng anh có khó chịu hay không.
Tính tình em không tốt, chỉ biết oán trách anh, nổi giận với anh, mà anh thì chưa từng giận dữ to tiếng với em bao giờ.”
“Hơn hai mươi năm qua sao anh có thể nhẫn nhịn được?”
“Đừng nói hai mươi năm, cả đời này anh đều sẵn lòng chịu đựng em, bao dung em, yêu em.
Nghe được những lời này từ trong miệng em, anh liền cảm thấy sự trả giá của mình mấy năm qua quả nhiên không lãng phí.
Em xấu tính là do anh cưng chiều mà ra, tất nhiên cũng chỉ có anh chịu được.”
“Ngôn Minh Phúc… Làm vậy đáng giá sao?”
Bà nhìn vào đôi mắt ông, hỏi gắn từng chữ.
Đáng giá ư?
Lúc trước phải trả một cái giá lớn như vậy mới rước được bà về.
Hiện giờ lại phải tiêu tốn cả đời, cam tâm làm nô bộc của bà xã.
Ông đã trả giá quá nhiều, bà không thể sánh bằng.
Sự trả giá duy nhất của bà, chính là bầu bạn bên ông, không rời không bỏ.
“Đáng giá.”
Ngôn Minh Phúc cười, nói ra hai chữ này không chút do dự.
Nếu thời gian có quay lại, ông vẫn sẽ trả giá tất cả như cũ, đón bà về bên mình.
Đời này không cưới được bà, thề không làm người.
Hứa Trúc Linh ra khỏi nhà họ Ngôn, tâm trạng rất tốt, xác định được con đường của chính mình, cô càng tin tưởng về tương lai của mình hơn.
Cô vừa chơi điện thoại vừa dò hỏi Cố Thành Trung đã xong việc chưa.
Hôm nay là thứ bảy, hình như anh gặp phải vụ khó giải quyết, ngày nào cũng dành phần lớn thời gian trong phòng làm việc.
Cô vốn cho rằng tổng giám đốc của một tập đoàn lớn chỉ cần uống trà ký tên, ngày ngày hốt tiền.
Hiện tại xem ra không có bất kỳ ai không làm gì mà cũng hưởng thành công.
Cố Thành Trung trả lời lại rất nhanh.
“Sắp xong rồi, đêm nay chúng ta ra ngoài ăn, lâu lắm rồi anh và em chưa ra ngoài ăn một bữa tử tế”
Gần nửa tháng nay, Hứa Trúc Linh luôn bận chuyện quay chụp, vội đến sứt đầu mẻ trán, đúng thật chưa có thời gian ra ngoài giải sầu.
Khi cô về đến nhà, Cố Thành Trung đã thu xếp xong xuôi.
Anh không mặc âu phục mà thay một chiếc áo khoác màu xám, bên trong là áo len sợi cao cổ màu trắng, phía dưới là quần âu đen và một đôi giày đơn giản.
Hửm?
Đây vẫn là Cổ Thành Trung cô quen biết sao?
Cô há to miệng, đứng ở hành lang, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cố Thành Trung đã trẻ ra vài tuổi.
Trời ạ, đây thật sự là ông chú 29 tuổi sao? Cảm giác sao giống thanh niên hai mươi tuổi mới ra ngoài xã hội vậy?
Cao 1m8, vai rộng eo thon, nhìn hệt như một giá áo di động.
Lại thêm bộ quần áo thường ngày này, càng thêm đẹp trai chết người.
“Em về rồi à, anh sửa soạn xong rồi, chuẩn bị ra ngoài thôi.
Cố Thành Trung nhàn nhạt nói.
“Đợi lát nữa đi, hình như em đang nằm mơ rồi.”
Nói xong, cô lui ra ngoài, “âm” một tiếng đóng cửa lại.
Sau đó lẩm bẩm trong lòng bốn tiếng “vừng ơi mở ra”, lại lần nữa mở ra.
Cố Thành Trung vẫn mặc trang phục kia.
“Hôm nay mặt trời mọc ở đăng Tây ư? Sao anh… anh lại mặc đồ như vậy?”
“Không phải trước kia em nói nếu anh không mặc âu phục sẽ đẹp trai hơn rất nhiều sao? Anh thấy hôm nay hiếm khi hai người có không gian riêng tư, cho nên để Khương Anh Tùng phối đồ cho mình một chút.
Đẹp không? Nếu khó coi thì anh thay lại.
Vừa hay anh cũng không quá thích, cứ có cảm giác thiếu đứng đắn, không chín chắn trưởng thành cho lắm.”
“Đừng đừng đừng! Như vậy là đẹp nhất!”
Hứa Trúc Linh tiến lên níu tay anh lại.
“Chúng ta ra ngoài hẹn hò chứ không phải bàn chuyện làm ăn, mặc chín chắn trưởng thành làm gì? Chúng ta ăn cơm xong thì đi dạo phố, đi xem phim, chúng ta mua đồ đôi, ăn bắp rang, nắm tay nhau đi dạo ngoài đường, được không?”
“Được”
Vốn dĩ Cố Thành Trung không thích nhất chính là mấy hoạt động hẹn hò yêu đương của các đôi trẻ, anh cảm thấy vậy rất nhàm chán.
Nhưng hiện tại… Anh chỉ hận không thể làm hết tất cả những chuyện thân mật của các cặp đôi với cô.
“Hứa Trúc Linh, theo em các cặp đôi bình thường hay làm gì?” Thời điểm lái xe, Cố Thành Trung nắm tay cô, hỏi.
.