“A…”
Hứa Trúc Linh thấy anh mệt đến mức ngủ thiếp đi thì định gọi anh dậy, nhưng không ngờ vừa bước tới gần, đột nhiên anh lại giữ chặt cô tay cô.
Sức mạnh ấy lớn đến mức như muốn bẻ gãy xương cô ra.
Cô đau đớn hít vào một hơi, muốn rút tay mình về.
Nhưng nhờ đó mà cũng đánh thức Cổ Thành Trung còn trong cơn mộng.
Anh mở đôi mắt ra, chỉ trong chớp mắt đó, tay anh cũng buông lỏng.
Hứa Trúc Linh nhìn vào đôi mắt phượng đen nhánh và thâm thúy hằn lên tia máu, trong lòng cô thoáng run lên, sợ đến mức hai chân mềm nhũn rồi ngã phịch xuống đất.
Cố Thành Trung thoáng nhíu mày, lúc này anh mới bình tĩnh lại biết mình vừa mới gặp ác mộng.
Cố Thành Trung vội vàng đỡ Hứa Trúc Linh ngồi dậy, dịu dàng hỏi cô: “Em không sao chứ? Anh hù em à?” Hứa Trúc Linh nghe vậy, nhớ đến đôi mắt ngập sát ý của anh lúc vừa rồi, cơ thể cũng run lên.
Thật là đáng sợ…
Như là ma quỷ vậy.
“Anh… mơ thấy ai à?” Cô thận trọng hỏi.
Cố Thành Trung nghe vậy thì lại nhíu mày chặt hơn.
Hàng mi dài buông xuống, che đi ánh mắt thâm trầm.
Anh điều chỉnh lại hơi thở, đôi môi khẽ mím chặt, toát lên đôi phần lạnh lùng, khắc nghiệt.
Chỉ chớp mắt sau, khi ngước mắt lên lần nữa, anh mới khôi phục lại dáng vẻ ngày thường.
“Không có gì đâu, anh lại mơ thấy chuyện bốn năm trước.”
“Vậy à?”
Hứa Trúc Linh cũng thấy thoải mái hơn.
Cô biết, dù đã qua nhiều năm như vậy, Cố Thành Trung cũng không buông được chuyện của năm đó.
Cố Cố đến cũng khiến nỗi đau trong lòng anh nhức nhối hơn.
Cố Thành Trung đưa tay đỡ cô, ôm lên bàn làm việc.
Cô đung đưa chân, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh thì lại hơi đau lòng: “Nếu anh mệt thì nên đi ngủ đi, Cố Cố tắm xong thì đã lên giường rồi.”
“Anh còn mấy việc chưa xử lý xong, cũng nhanh thôi.”
Anh thản nhiên nói, nhức đầu xoa xoa huyệt thái dương.
Huyệt thái dương căng chặt, nảy lên thình thịch, giống như một quốc vương bất lực không thể nào dẹp loạn.
Hứa Trúc Linh thấy vậy thì vươn tay ra, nhẹ nhàng để lên huyệt thái dương của anh, vuốt ve rất có nghề.
Bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô thực hiện từng động tác nhẹ nhàng, nhưng lại như có một thứ ma lực thần kỳ, chỉ trong nháy mắt đã xoa dịu toàn bộ cơn đau trong người anh.
Hỗn loạn trong lòng cũng bị quét đi sạch sành sanh.
Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khóe môi vô thức cong lên cười nhẹ, chút lạnh lùng cuối cùng cũng bị hòa tan hết.
Cô bé này… chính anh cũng không thể nào chống đỡ được.
Hứa Trúc Linh chú ý đến ánh mắt thâm thúy của anh đang chăm chú nhìn mình, trong đôi mắt phượng như có một màn đêm trong suốt có thể hút cả bản thân vào.
Cô bị anh nhìn đến ngượng ngùng, chớp mắt vô tội nhìn lại anh: “Anh nhìn em như vậy làm gì chứ?”
“Em xinh mà, không nhịn được muốn nhìn lâu hơn nữa.”
“Anh cũng đẹp trai lắm, chẳng lẽ mỗi ngày em đều phải nhìn anh như vậy à?” Hứa Trúc Linh không vui hỏi lại.
“Em biết nếu mà em cứ nhìn như vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì không?”
“Chuyện gì?”
Hứa Trúc Linh không hiểu, nhìn anh.
Cô nhìn vào mắt anh khoảng độ vài giây.
Cố Thành Trung đã dùng hành động trả lời cho cô biết.
Anh tiến lên phía trước, đôi môi mỏng hơi lạnh, nhẹ nhàng phủ lên bờ môi cô.
Lần này lại dịu dàng đến lạ.
Đầu lưỡi miêu tả viền môi cô, chậm rãi công thành chiếm cứ.
Cơ thể Hứa Trúc Linh thoáng run lên, rồi nghiêng ngả.
Hai tay cô vô lực để trước ngực anh, Cố Thành Trung đứng dậy, một tay chống trên mặt bàn, một tay ôm lấy eo thon, sợ nửa người cô nghiêng ngả, thể lực không thể nào chịu nổi.
Mỗi lần anh đêu tỉ mỉ như thế này.
Nụ hôn càng lúc càng sâu…
Đúng lúc đó, cánh cửa vang lên một tiếng động, có người đẩy cửa bước vào.
“Anh Thành Trung, Cố Cố nói là muốn…”
“Tìm… tìm anh…”
Ôn Ngụy Phong nhìn thấy cảnh tượng bên trong, phản ứng đầu tiên là vội vàng che mắt Cố Cố lại.
“Cái đó, quấy rầy rồi…”
Ôn Ngụy Phong vội vàng đóng cửa lại.
Cố Cố chỉ thấy Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh đang tựa vào nhau rất gần, môi kề môi, sau đó…
Cô bé còn chưa kịp nhìn cẩn thận đã bị cậu kéo ra rồi.
“Cậu ơi, bố Trung đang đói sao? Tại sao lại gặm môi của Linh Linh?”
“Chuyện này…”
Ôn Ngụy Phong dở khóc dở cười, anh ta cũng ngốc trong chuyện tình cảm lắm.
Mà trong phòng, Hứa Trúc Linh đỏ bừng mặt mũi, vành tai cũng như bị ứ máu.
Cố Thành Trung thì bất đắc dĩ cười khổ, anh trêu: “Xem ra lần sau anh phải khóa trái cửa, nếu không họ cứ tùy tiện xông vào thấy cái không nên thấy thì phiền lắm.”
“Thật là mất mặt.”
Hứa Trúc Linh che mặt, gò má nóng hừng hực, giống như thể máu khắp người đều xông lên đầu vậy.
“Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, hành động này có sao đâu.
Em về phòng trước đi, hết bận anh sẽ về.”
“Ừm, vậy anh nghỉ sớm nhé, em chuẩn bị một ly sữa cho anh.”
Hứa Trúc Linh ảo não rời đi.
Ôn Ngụy Phong giao Cố Cố lại cho cô, cũng báo mình đã tìm được phòng, ngày mai sẽ dời ra ngoài, chỗ đó cách tập đoàn không xa, đi làm cũng tiện.
Hứa Trúc Linh dẫn Cố Cố về phòng, Cố Thành Trung không có ở đây nên cô đành phải kể chuyện cho Cố Cố.
Cố Cố nghe truyện cổ tích xong thì không hề buồn ngủ một chút nào, cô bé hỏi: “Linh Linh, lúc nãy bố Trung đang làm gì vậy ạ?”
“Cái đó…”
Hứa Trúc Linh đỏ mặt, không biết nói thế nào.
Cố Cố đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô bé kích động hỏi: “Là hôn phải không ạ, lúc mẹ đến thăm cũng hôn con, mà là hôn trên má.
Mẹ nói, gặp người mình thương mới được hôn…”
“Nếu như… nếu càng thích hơn nữa thì sẽ hôn lên miệng…”
Hứa Trúc Linh ấp úng giải thích.
Cố Cố nghe vậy thì vừa hiểu vừa không Sau đó cô bé vươn người lên, khuôn miệng nhỏ nhích lại gần, hôn cái bẹp lên môi Hứa Trúc Linh.
Cố Cố vừa mới uống sữa xong, còn mang theo mùi sữa nhẹ nhàng.
“Cố Cố cũng rất thích Linh Linh, sau này Cố Cố sẽ hôn như vậy có được không?”
Gò má vừa mới giảm nhiệt độ của Hứa Trúc Linh lại bừng cháy lần nữa.
Trời!
Cô bé đáng yêu này lại trêu chọc người khác như vậy.
Cô bị một cô nhóc trêu đùa rồi!
“Cố Cố đi ngủ sớm đi, sáng sớm mai dì nấu đồ ăn ngon cho con.”
“Được ạ, ngủ ngon.”
Cố Cố chui vào ổ chăn.
Hứa Trúc Linh võ nhẹ sau lưng bé, chờ đến khi cô bé ngủ rồi, cô cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cố Thành Trung kết thúc công việc quay trở lại thì thấy hai người đã ôm nhau ngủ rồi, hình ảnh đó ấm áp vô cùng.
Anh bước lên đắp chăn lại cho hai người, nhếch môi cười ấm.
Đây là hai người mà anh phải bảo Ngày hôm sau, Ôn Ngụy Phong tới công ty nhưng hơi chậm một chút.
Anh bất ngờ gặp được Bạch Minh Châu cũng tới trễ như mình.
“Hay quá, tình cờ..
“
Ôn Ngụy Phong tiến lên bắt chuyện, trong lòng cố gắng tìm từ, nhưng nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần đến thuộc lòng lòng.
Vậy mà lời vừa ra khỏi miệng, chỉ ba chữ ngắn ngửi lại lắp ba lắp bắp chẳng thành câu.
Trước đây nói chuyện với con gái, anh cũng không nói lắp đến mức ấy, nhưng không biết tại sao, nói chuyện với Bạch Minh Châu anh lại không bình thường như vậy.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi… tôi thực tập ở đây, cô cũng làm… ở công ty này sao? Làm ở… bộ phận nào?”
Bạch Minh Châu nghe anh ta nói thì lại thấy kích động muốn quật ngã người này.
Một câu mà anh đã có thể nói hết một phút liền… không xong rồi, cô sắp trễ giờ làm rồi, tới trễ là không đạt chuyên cần đấy!
.