Bạch Minh Châu từ trước đến nay là người làm việc nhanh chóng, nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng hào sảng.
Cô nhìn thấy một người thật thà, chậm chạp như Ôn Mạc Ngôn thì cảm thấy khó chịu trong lòng.
Ôn Mạc Ngôn không nói chuyện thì thôi nhưng cứ nói chuyện thì không khác gì là đang dày vò cô.
Cô biết những gì mình nói không dễ nghe nhưng cô thật sự không quanh co lòng vòng với Ôn Mạc Ngôn.
Có thể thấy rõ, anh hoàn toàn không cần thiết vì chuyện trước mà phải tiếp tục cố gắng làm chuyện gì cho cô.
Bạch Minh Châu quẹt thẻ rồi đi ra khỏi trung tâm thương mại Bách Hóa.
Một nửa câu nói vẫn kẹt trong cổ họng của Ôn Mạc Ngôn.
Nhưng…
Anh chỉ đối xử với một mình em như vậy.
Anh cũng không hiểu vì sao, nhìn thấy cô bất chấp nguy hiểm để cứu người khác rồi bị thương, trong lòng anh cảm thấy rất không thoải mái.
Anh vẫn luôn cảm thấy một cô gái không nên mạnh mẽ như vậy, nếu yếu đuối một chút thì hay biết bao, như thế sẽ được người khác bảo vệ.
Nếu như cô đã nói chuyện đến nước đó thì anh cũng không tự làm mình buồn.
Sau khi xuống dưới, Bạch Minh Châu gọi xe taxi.
Cô lên xe rồi vẫy tay với Hứa Trúc Linh: “Đi đường chú ý an toàn, tớ đến rồi sẽ nhắn tin cho cậu.
Cậu đến nơi rồi thì cũng nhắn cho tớ một tiếng.”
“Được, được, cậu đi đường cẩn thận.”
Sau khi Bạch Minh Châu rời đi, Hứa Trúc Linh nhìn khuôn mặt Ôn Mạc Ngôn trầm xuống rồi nói: “Anh đừng tính toán với Minh Châu, cô ấy ghét nhất chuyện nợ ân tình người khác vì như vậy cô ấy sẽ thấy cả người không thoải mái.”
“Không sao, cũng có phần sai của anh.
Chúng ta về đi.”
Ôn Mạc Ngôn nhìn thấy chiếc xe kia đi xa, chỉ biết bất lực lắc đầu.
Bạch Minh Châu về đến nhà thì nhận được thông báo tin nhắn, hóa ra là tiền sinh hoạt của tháng này.
Lương của Nguyên Doanh, ngoại trừ phần chi tiêu cá nhân thì chỗ tiền không nhỏ còn lại sẽ được chuyển vào trong thẻ của cô.
Cô nhìn thông báo tin nhắn, cô do dự một lát rồi lấy hết dũng khí để gọi điện cho Nguyên Doanh.
Nguyên Doanh đã rời đi một tháng, hai người chưa từng liên lạc lại với nhau.
Nguyên Doanh được điều đến bệnh viện quân khu hậu phương, không đi biên giới nữa nên có thể tự do sử dụng điện thoại.
Rất nhanh đã có người bắt máy, hô hấp của cô trở nên dồn dập.
Bàn tay cô nắm chặt lấy điện thoại, lòng bàn tay có một lớp mồ hôi lạnh rất mỏng.
Cô đang căng thẳng, đang sợ hãi và cũng đang giãy dụa.
Nguyên Doạn không nghe được giọng nói của cô thì lên tiếng trước: “Là Minh Châu sao?”
“Là… là em.”
Cô cố dùng hết sức để giữ bình tĩnh, để bản thân mình trông có vẻ được tự nhiên nhưng giọng nói cô vừa ra đến miếng đã trở nên run rẩy và rời rạc.
Cô cúi đầu xuống, cô thấy hơi buồn.
sao mình lại trở nên lắp bắp thế này?
“Có chuyện gì vậy?”
“Em nhận được chuyển khoản của anh, không phải vẫn chưa đến 15 sao? Sao đã có tiền lương vậy?”
“Tiền thưởng tháng trước được kết toán trước.
Anh giữ đó không dùng nên gửi sang cho em.
Sinh viên bây giờ không phải có tiền tháng nào đều tiên hết trong tháng đó sao? Anh sợ em cần dùng đến tiền, đúng lúc đến giữa năm em tốt nghiệp thì cũng có nhiều chỗ phải tiêu tiền.” “Ra… ra vậy sao, anh, anh ở đó có ổn không?”
“Ừm, không gian mới cũng khá ổn, nhưng có lẽ không ở đây lâu, có lẽ anh phải đổi một nơi khác.”
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh nhận được tin tức của Vy Oanh thì định tới đó xem thử, xem có tìm được cô ấy không.
Bộ đội đặc chủng sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì sẽ ở lại Thanh Hóa.
Đến giữa tháng anh sẽ xuất phát.”
“Tìm được thông tin của cô ấy rồi.” Bạch Minh Châu nghe thấy vậy thì cảm giác mỗi một chữ mà anh đang nói ra đều giống như những chiếc gai sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô vô cùng đau đớn.
Cô hít sâu vào một hơi rồi siết lấy tay, nói: “Anh, nếu anh đã có được thông tin của cô ấy rồi thì anh có thể hứa với em một chuyện được không?”
“Được?”
“Anh còn chưa hỏi em định bảo anh làm gì mà anh đã đồng ý rồi sao?”
“Em là em gái của anh, anh đương nhiên đồng ý với những gì em nói.”
Bạch Hoan Hỉ nghe vậy thì khóe miệng cong lên, nở một nụ cười khổ sở.
Vậy sao lúc đầu bảo anh cưới em, sao anh không đồng ý?
Anh vẫn không đồng ý làm những chuyện trái với tình cảm của mình.
Bạch Minh Châu tự cười chế giễu mình, cô điều chỉnh lại hơi thở để Nguyên Doanh không phát hiện ra manh mối.
“Vậy anh hứa với em phải tìm Vy Oanh về, lần trước em không thể tham gia hôn lễ của anh, lần này… em muốn đến tham gia.”
“Được, anh sẽ làm được.”
“Vậy… em không còn chuyện gì nữa thì cúp máy trước đây, anh chú ý an toàn.”
“Em cũng phải chăm sóc cho bản thân mình thật tốt.”
Vội vàng nói xong, Bạch Minh Châu cúp điện thoại.
Cô còn tưởng mình sẽ nước mắt đầm đìa nhưng không ngờ đến khi sờ khóe mặt, một giọt lệ nào cũng không có, đến lông mi cũng không hề ướt.
Mắt cô vẫn khô, cô hoàn toàn không rơi được một giọt nước mắt nào cả.
Nhưng trái tim cô vẫn cảm thấy đau, cô không còn tìm lại được cảm giác thiêu thân lao đầu vào lửa như trước đây nữa.
Thiêu thân lao đầu vào lửa, người bị thương chỉ có là chính mình.
Nhưng hiện giờ cô đã làm liên lụy đến Nguyên Doanh và Vy Oanh, cả ba người đều không có những kết thúc tốt đẹp.
Vậy thì cô cần gì phải vì chấp niệm mà không chịu buông tay.
Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, cô đã có được thứ đẹp nhất rồi, làm sao cô còn có thể vọng tưởng đến chuyện có thể độc chiếm cả cuộc đời đây?
Bạch Minh Châu đứng dậy, cô nhìn chiếc số pha một cái rồi để lại lời nhắn cho công ty chuyển nhà.
Nếu như cô đã quyết định buông xuống thì chiếc số pha này cũng không cần giữ lại nữa.
Cô không hề hối hận về chuyện hoang đường buổi tối hôm đó, mọi chuyện đều là cô cam tâm tình nguyện.
Cho dù đã biết trước kết cục nhưng nếu cho cô một cơ hội làm lại thì cô vẫn sẽ làm như thế.
Cô đã từng yêu, đã từng tranh giành, đã từng hy sinh…
Cho dù đến cuối cùng phải thất vọng rút lui nhưng cô cũng không cảm thấy có gì phải nuối tiếc hay oán trách.
Ngày hôm sau Hứa Trúc Linh muốn đến thư viện mượn sách nên đến buổi chiều cô đi một chuyến đến trường.
Cô nhận được điện thoại của Bạch Minh Châu nói sắp chuyển nhà.
Đến khi Hứa Trúc Linh đến nơi thì công ty dọn nhà đã dọn sạch đồ.
Căn phòng trống trải, chỉ còn một mình Bạch Minh Châu ở bên trong.
“Sao tự nhiên câu lại quyết định chuyển nhà?”
“Tớ ở đây cảm thấy không vui, phòng ốc cũng không tốt nên định đổi sang một nơi khác.
Tớ đã tìm được một chung cư ở gần công ty, bây giờ chỉ cần xách đồ vào ở, rất thuận tiện.
Buổi sáng tớ đã trả tiền và ký hợp đồng nên gọi bên công ty dọn nhà tới luôn.”
“Vậy tiền thuê nhà ở đây thì sao? Không phải vẫn chưa đến hạn sao?”
“Thì cứ để đây thôi, chìa khóa tớ đã trả lại cho chủ nhà rồi, cô ấy sẽ tiếp tục cho người khác thuê.”
Cô đi cùng Bạch Minh Châu xuống lầu, nhìn thấy chiếc sô pha được đặt riêng trên một chiếc xe khác thì không hiểu hỏi: “Sao cậu không để chung?”
“Sô pha này cũ rồi, tớ cũng không muốn dùng nữa.
Đợi sắp xếp xong nhà mới thì sẽ đến cửa hàng nột thất xem thử một chiếc mới.”
Hứa Trúc Linh gật đầu, cô không biết đằng sau chiếc sô pha này vẫn còn có một câu chuyện khác.
Bạch Minh Châu chăm chú nhìn nó một cái rồi cuối cùng cũng thu lại ánh mắt.
Cô vuốt ve trái tim của mình, hình như… cũng không đau đớn như trong tưởng tượng của cô.
Một lát sau hai người đã đến chung cư mới, Bạch Minh Châu thu dọn qua đồ đạc.
Bên trong nhà cũng có sô pha nhưng không được đẹp lắm.
Cô đi mua một chiếc cho một người ngồi.
Hứa Trúc Linh cảm nhận được cảm giác không thiếu tiên, thiếu cái gì sẽ mua được ngay đồ để thêm vào.
Không cần nhìn giá cả, chỉ cần đó là đồ mình thích thì sẽ mua cả.
Đợi đến khi cô có thể mua đồ mà không nhìn giá thì chắc còn phải rất lâu nữa.
Khá nhất chắc là cô đi siêu thị mà không còn lăn tăn mấy nghìn tiền rau nữa.
Đến khi Bạch Minh Châu dọn nhà xong thì đã là gần tối.
Hai người đều mệt mỏi rã rời và cùng xuống nhà ăn cơm.
Ăn cơm xong, trên đường về không ngờ còn đi qua một quán bar.
Bạch Minh Châu cảm thấy kinh ngạc, cô không ngờ cách chung cư một quãng không xa lại còn có một quán bar.
Đúng lúc đó tâm trạng cô cũng không vui nên định uống một ít rượu giải sâu.
.