Cái trán đập vào mặt đất, trong nháy mắt đầu chảy máu, máu đỏ chảy ra.
Máu tươi nóng bỏng chảy ra, che cả mắt.
Trước mắt cô hoàn toàn mơ hồ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mấy bóng người.
“Này à?”
Mấy người cảm thán nói.
Bọn họ là người mà Cổ Trường An tùy tiện tìm đến, không những được miễn phí khai trai, mà sau đó còn có thể có được một khoản thù lao không tồi, cớ sao mà không làm?
Có người sờ mặt của cô, cảm thán vẻ ngoài của cô đẹp đẽ, nhưng không thể phá.
Sau đó, xoa xoa vết máu trên gò má cô, cô nhìn thấy rõ hai người.
Bốn tên thanh niên có vẻ ngoài khác nhau, trên người bẩn thỉu.
Bọn họ nhìn mình, và lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Tên nào cũng xoa xoa tay, vì họ đều nóng lòng muốn thử.
Có người quá mức hơn thậm chí còn cởi dây lưng.
Cô không ngừng lùi lại, giọng nói hoảng sợ: “Không… Cố Trường An, xin anh buông tha cho tôi!”
“Bỏ qua cho cô? Hiện tại ông đây biến thành cái dạng này, tại sao anh ta không buông tha cho tôi?”
Cố Trường An tràn ngập sự độc ác nói.
“Mấy người nhanh lên một chút cho tôi, thời gian có hạn! Tôi mặc kệ mấy người chơi thể nào, chỉ cần không chết là được rồi!”
“Được được được, cảm ơn người anh em!”
Mấy người vừa cười vừa nói, sau đó không nói nhảm nữa, mà bắt đầu làm chuyện chính.
Hứa Trúc Linh vừa định giãy dụa, nhưng không nghĩ tới trên cổ cô đột nhiên đau nhói trong nháy mắt.
Cô cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, mí mắt rất nặng rất nặng, cuối cùng… Hoàn toàn mất đi ý thức.
Cô túm chặt quần của mình, cô muốn phản kháng lần cuối cùng, nhưng mắt tối sầm lại, hoàn toàn mất đi tri giác.
Bọn họ cũng không chú ý tới chi tiết này, chỉ biết là Hứa Trúc Linh không phản kháng, cho nên vẫn tiếp tục xé rách quần áo của cô.
Xoẹt một tiếng, quần áo của cô bị xé rách, da thịt trắng nõn béo mập lộ ra ngoài triệt để.
Mắt thấy quần của cô bị cởi hết, đúng lúc này, mấy người đồng loạt cảm thấy trên người đau xót, như là bị châm nhói một cái.
Sau đó… họ ngã hết xuống đất, nhưng chỉ có một người còn đứng, hoàn hảo không chút tổn hại.
Anh chậm rãi mặc quần vào, lục lọi trên người Hứa Trúc Linh, rồi chậm rãi tăng thêm lực, để lại một vết tích xanh tím.
Cố Trường An thấy một màn như vậy, trong lòng cậu ta run lên.
“Bọn họ… Bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”
“Tôi không biết, tôi chỉ biết là nhiệm vụ của tôi là làm theo anh, đến đây để vấy bẩn cô gái này.
Thân thể của cô ấy thật đúng là tuyệt vời, cảm xúc rất tốt, thảo nào có thể làm cho anh nhớ mãi không quên, liên tục bí quá hoá liều.
Người khác là vì tài tử, mà anh lạu chết dưới gấu quần phụ nữ, Cổ Triệt có con trai như anh, thật đúng là làm người ta lạnh lẽo tâm gan.”
“Nếu tôi là bố anh, một đêm kia có anh, thật là bốc đồng.”
“Anh… Anh rốt cuộc là ai, anh nói mát tôi cái gì.”
“Cũng thương hại anh, nếu mình còn chút năng lực thì đã có thể tự ra trận, chỉ tiếc!” Anh để lại thật nhiều vết tích trên người Hứa Trúc Linh, sau đó chậm rãi kéo ba người còn lại tới thùng giấy phía sau.
Cổ Trường An cũng không phải người ngu, lúc này còn không chạy, thì còn đợi khi nào?
Cậu ta liều mạng chạy ra cửa, nhưng không nghĩ tới cửa sắt vừa dày vừa nặng lại kêu ken két, chậm rãi khép lại.
Một chớp mắt kia hoàn toàn đóng lại, nó kêu rầm một tiếng.
Cố Trường An nghe tiếng động, mà trái tim run rẩy.
Cậu ta phẫn nộ xoay người, nói: “Anh rốt cuộc là ai? Anh muốn hại tôi có phải không?”
“Anh thực sự là ngu xuẩn, chuyện đã đến nước này, tôi tất nhiên là muốn hại anh.
Nếu không phải tôi giúp anh, làm sao anh dễ dàng tránh khỏi người của Cố Triệt như vậy? Tôi đang dụ dỗ anh phạm tội, thắng nhóc ngốc!”
Anh cười lạnh lùng, tiếng cười hơi lành lạnh hơi vang vọng trong nhà kho rộng lớn.
Anh không nhanh không chậm, giống như lưỡi hái của tử thần, mà thu gặt tính mạng của cậu ta từng chút một.
Cổ Trường An nghe vậy, bỗng nhiên cậu ta nghĩ tới điều gì.
Đúng vậy, sao cậu ta lại dễ dàng tách khỏi mắt của bố như vậy, cậu ta còn tưởng rằng ông trời trợ giúp mình, nhưng không nghĩ là có người cố ý!
Hơn nữa… Lúc đầu cậu ta không có ý định tìm Cố Thành Trung báo thù, vì cậu ta biết rõ mình nặng mấy cân mấy lượng.
Tục ngữ nói, chết tử tế không bắng kém sống, cậu ta không muốn chết.
Nhưng…
Mấy ngày này, cậu ta luôn gặp phải mấy người phụ nữ đê tiện, trào phúng nói chỗ của cậu ta không được.
Cậu ta là cái đàn ông, bị nhục nhã nổi điên, cho nên mới làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Là anh!
Là anh bày kế từng bước một! “Là anh, là anh hại tôi, tôi muốn liều mạng với anh!”
Cổ Trường An phát điên vọt tới, nhưng thân thủ đối phương thoăn thoắt, nhẹ nhàng lóe lên đã thành công né tránh cậu ta.
Cố Trường An lại ngã trên mặt đất, chật vật không chịu nổi.
Đúng lúc này, bên ngoài nhà khi truyền đến tiếng còi ô tô.
Anh liếc nhìn giờ, tới sớm hơn dự liệu.
Cố Trường An sắp xếp người loan tin tức giả, Cổ Thành Trung thật sự lên núi, thì nhất định đã quá muộn.
Cố Trường An mang Hứa Trúc Linh đến kho hàng này quá dài, mà Hứa Trúc Linh vẫn trong sạch, tâm tư lại Cổ Thành Trung kín đáo, nên chắc chắn anh có hoài nghi.
Cho nên anh đã sắp xếp trước một người đóng giả làm người dân trong làng, nói cho Cổ Thành Trung biết hoàn toàn không có chuyện đó, là nói bậy bạ.
Cố Thành Trung thông minh như vậy, tất nhiên biết trong đó có bẫy, anh sẽ trở lại đường cũ.
Dọc theo đường đi anh đã để lại kẽ hở giúp Cổ Thành Trung, thì cùng lắm Cố Thành Trung sẽ cho rằng Cố Trường An ngu dốt, chuyện xấu nhất là sẽ không tiêu hủy chứng cứ mà thôi.
Chờ anh tìm hiểu nguồn gốc tra ra nơi này, anh sẽ là tên côn đồ chuẩn bị cưỡng gian Hứa Trúc Linh.
Cuối cùng Cố Thành Trung sẽ giận chó đánh mèo đổ trên đầu Cổ Trường An, còn anh sớm đã tìm ra phương pháp kim thiền thoát xác thoát đi.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch, nằm trong lòng bàn tay.
Anh nhanh chóng ngồi xổm người xuống, giả bộ dáng vẻ háo sắc, bắt đầu xé rách đống quần áo cuối cùng của Hứa Trúc Linh.
Cổ Thành Trung đẩy cửa tiến vào, thì nhìn thấy màn này, an vội xông lên, đạp một cước lên người nọ.
Sau đó, anh choàng áo khoác lên người Hứa Trúc Linh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ không chịu nổi của cô mà vô cùng giận dữ.
Người nọ lập tức gió chiều nào theo chiều nẩy, giá bộ rất sợ, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Không phải tôi… Là anh ta bảo tôi cưỡng gian người đẹp này, không phải tôi…”
Cố Thành Trung nhìn Cổ Trường An vừa mới bò dậy từ dưới đất.
Cổ Trường An đối mặt với tầm mắt của anh, im lìm, bầu không khí chết chóc, còn có ảnh sáng khát máu.
Trái tim của cậu ta rơi lộp bộp.
“Chú ba… Chú nghe cháu giải thích, chuyện không phải như chú nghĩ, cháu cũng là bị người bị hãm hại, chú ba…”
Cổ Thành Trung đang trong cơn thịnh nộ, làm sao anh có thể nghe vào những lời nói nhảm này, anh đấm mạnh vào mặt Cố Trường An.
Cổ Trường An không có thân thể cường tráng như vậy, trên thực tế không chịu nổi một cú.
Một đấm này đánh cậu ta ngã nhào trên đất, nửa ngày không tỉnh lại.
Cổ Thành Trung giẫm một cước nặng nề trên người cậu ta: “Cậu thật to gan, tôi đã cho cậu đường sống, thả cậu đi hết lần này tới lần khác, không nghĩ tới cậu lại không biết tốt xấu như thế.
Hiện tại, dù có là thiên hoàng ông đây tới, ông đây cũng không thể bỏ qua cho cậu.”
“Chú ba, không phải cháu, không phải là cháu thật, là tên khốn nạn này thiết kế hãm hại cháu…”
Cố Trường An muốn giải thích, nhưng có nói cũng không có ai tin phục.
Cổ Thành Trung ôm ngang Hứa Trúc Linh lên, trực tiếp liên lạc với cảnh sát.
Cố Thành Trung cũng vội vã mang người đi, mà tên côn đồ kia đã lén lút đi cửa sau, lặng yên không một tiếng động trốn đi.
.