“Con khiến bố thất vọng quá rồi, mấy năm nay bố vẫn luôn dung túng cho con, tại sao con không có chút tiến bộ nào vậy? Con dám nói cái chết của thằng hai không liên quan gì đến con không? Con dám nói con không hề muốn tìm cơ hội mưu sát con trai của thằng hai, con có dám nói con không muốn thằng ba chết hay không?”
“Chỉ cần con dám nói, tất cả những chuyện trong những năm nay đều không liên quan gì đến con, ta sẽ bỏ qua cho con, con nói cho ta biết đi!”
Cố Lôi Đình tỏ ra vô cùng uy nghiêm, lúc này ông không còn là một người bố nữa mà chính là người đứng đầu của một tập đoàn.
Ông vẫn luôn bị mắc kẹt trong tình thân, bởi vì là con trai cả của ông nên ông mặc kệ nó đã làm ra bao nhiêu chuyện khó coi, ông đầu mắt nhắm mắt mở hết.
Nhưng bây giờ, bổ con họ càng ngày càng kiêu ngạo, chuyện làm ra cũng khiến người ta phải phát điên.
Nếu như bản thân ông còn không tỏ rõ thái độ nữa thì mọi chuyện sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn, tới lúc đó nó sẽ trở thành người kinh tởm nhất mất.
Cổ Triệt nghe thấy lời này thì không nói thêm được lời nào nữa.
Cho dù anh ta có nói dối thì Cố Lôi Đình cũng sẽ không tin.
Năm năm trước đã xảy ra vụ chìm tàu khiến Cổ Thiện Linh chết không thấy xác.
Sau này, khi Cổ Thành Trung quay về, anh ta vẫn luôn liên thủ với phó tổng giám đốc để chèn ép Cổ Thành Trung, không cho anh bất cứ cơ hội bước chân vào tập đoàn Cổ Linh.
Ở bên ngoài, anh ta không ngừng phát tán tin tức xấu, hạ thấp danh tiếng của Cố Thành Trung.
Sau khi Cố Thành Trung để lộ chân tướng, quả thật anh ta đã từng nghĩ tới chuyện sẽ giết Cổ Thành Trung, nhưng thế lực của anh ta đã mạnh lắm rồi, căn bản không cần ra tay nữa.
Vừa hay, La Thanh Nhã đã lợi dụng đứa con trong bụng của Hứa Đan Thu, anh ta cũng tương kế tựu kế, không ngờ từ đầu tới cuối lại lấy đá đập vào chân mình.
Cuối cùng, anh ta mất đi vợ, liên lụy tới cụ già, bị cuốn vào bão táp này, nên anh ta không dám có động tĩnh nào nữa.
Anh ta mất đi sự ủng hộ cao nhất, khi ở tập đoàn Cổ Lính ẽ gặp chút khó khăn, nhưng cũng may Cổ Lôi Đình vẫn giao quyền thừa kế cho anh ta, còn ông lui về hậu thuẫn.
Nhưng không ngờ vào đúng thời khắc then chốt này, lão nhị lại có một đứa con, lại còn muốn lấy thêm một phần cổ đông cho con nữa, sao anh ta có thể cam tâm được.
Lần này Cổ Thành Trung rời khỏi thủ đô, anh ta biết đây là một cái bẫy nên đã án binh bất động.
Nhưng không ngờ thắng con trai ngu xuẩn của anh ta lại phạm phải một lỗi lớn như vậy, cho dù anh ta có liều mạng giải thích rằng Cổ Cổ bị trói không phải do anh ta làm, chắc cũng chẳng có ai tin hết.
Bởi vì anh ta là người tình nghi duy nhất!
Tất cả mọi chuyện anh ta đều không có cách nào chứng minh được mình trong sạch, bởi vì căn bản anh ta không có chút nào đáng tin hay vô tội hết.
= Anh ta chọn cách im lặng, nắm chặt tay lại.
“Con không nói được lời nào đúng không? Mấy năm nay, tất cả những việc con làm, bổ đều nhìn thấy hết, cũng tại bố quá dung túng cho con, không dạy dỗ con đàng hoàng! Bây giờ tất cả đều đã kết thúc rồi, tập đoàn Cổ Linh là của thằng hai, đầu tiên sẽ giao cho thằng ba xử lý, con và Cổ Lâm rời khỏi công ty, không có sự cho phép của bố thì không được quay về thủ đô, bố sẽ coi như… không có người con trai này!”
Ông chỉ có thể làm như vậy, có thế mới bảo toàn tính mạng được cho Cố Lâm.
Chưa tới giây phút cuối cùng, ông không muốn nhìn thấy bất kỳ ai chết thêm nữa.
Cổ Triệt nghe thấy câu này, cơ thể cao lớn run lên bần bật, người nghiêng ngả.
Ông ta đập vào tường, người không ngừng run lên.
“Chuyện này không công bằng! Mấy năm nay con đều quản lí tập đoàn Cố Linh hết, tại sao phải dâng cho người khác! Bố đang thiên vị, nếu như không phải bố che chở cho lão nhị, lão tam, muốn trao quyền thừa kế cho bọn họ thì con cũng sẽ không biến thành dáng vẻ như hiện giờ.
Con là con trai cả, con là con trai lớn nhất của bố, con phụng dưỡng bố nhiều năm như vậy, bố lại đối xử với con thế này sao?”
“Bố thiên vị? Nếu như bố thiên vị cho thằng ba thì bây giờ con còn sống được nữa không? Do bố đã quá dung túng cho con nên mới khiến con trở thành dáng vẻ như hiện giờ, nếu như con dám bửa nước bước vào thủ đô, vậy thì bố sẽ công khai đoạn tuyệt quan hệ bổ con với con, đuổi con ra khỏi nhà họ Cố.”
“Không phải con cảm thấy bố không công bằng hay sao? Bố còn có thể không công bằng hơn nữa đấy, khụ khụ…”
Ông lão tức đến họ lên bần bật, Cố Thành Trung tiến lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vào lưng ông.
Cổ Lôi Đình gõ gậy xuống mặt đất, phát ra những tiếng cộc cộc cộc.
Ông tức đến nỗi không đứng thắng được, người run lên bần bật.
Bướng bỉnh hồ đồ, đúng là bướng bỉnh đến hồ đồ rồi.
Từ trước tới giờ, nó không chịu tìm nguyên nhân trên người mình, vĩnh viễn là lỗi của người khác.
Lão nhị, lão tam căn bản không hề có ý định tranh giành gia sản với anh ta, nhưng anh ta quá đa nghi, chưa từng tin tưởng bọn họ!
Mọi chuyện đã ra nông nỗi này rồi, ông không thể nào trách người khác được nữa, chỉ tại ông quá dung túng cho Cổ Triệt.
Cố Triệt nghe thấy lời này, trái tim run lên một cái, anh ta còn định nói gì đó nhưng lại bị Cổ Lôi Đình nhanh chóng đuổi đi.
Sau đó, người giúp việc nói: “Ông chủ, cậu chủ đã quỳ ở bên ngoài rồi, xin ông hãy thu hồi lại mệnh lệnh.”
“Nói với nó, nếu như muốn tập đoàn Cổ Linh thì không cần Cổ Lâm nữa! Để cho nó quỳ! Trong mắt nó chỉ có vinh hoa phú quý mà thôi! Một lần tập đoàn Cổ Linh, hai là Cố Lâm, bảo nó chọn một trong hai!” Cố Lôi Đình tức giận nói.
Người giúp việc vội vàng đi chuyển lời, rất nhanh sau đó ông ta lại quay lại.
“Cậu chủ..
cậu chủ nói…”
Người giúp việc lắp ba lắp bắp, không dám nói ra.
“Nó nói cái gì!”
Ông lão gõ mạnh xuống dưới đất.
“Cậu chủ nói muốn tập đoàn Cổ Linh, không cần cậu chủ Lâm nữa.”
“Khốn nạn!”
Cố Lôi Đình nghe thấy lời này, tức đến run người, ông nôn ra một ngụm máu, hôn mê bất tỉnh.
Cố Thành Trung rùng mình, lập tức gọi bác sĩ gia đình tới.
Tức giận đến nỗi phát bệnh tim.
Ông lão đã lớn tuổi, không thể chịu được kích động nữa, nên đã thổ huyết, bất tỉnh.
Cổ Thành Trung nhìn ông lão đã hôn mê, anh tự nhắc mình không thể mềm lòng, ngày nào còn chưa loại bỏ được Cố Triệt thì Hứa Trúc Linh sẽ gặp nguy hiểm ngày đó.
Cố Triệt muốn lấy mạng của anh thì anh ta chỉ có thể ra tay với người bên cạnh anh mà thôi!
Anh đang vì chính mình, hơn hết là vì Hứa Trúc Linh.
Chuyện trước đó tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa được.
Cổ Thành Trung đi ra ngoài cửa, Cổ Triệt vẫn đang quỳ ở cổng.
Màn đêm sương mù giăng khắp chốn, có hơi lạnh.
Cố Triệt nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt mang theo ý thù địch.
“Cố Thành Trung, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Bây giờ anh chẳng là cái gì với tôi cả, anh cũng không xứng để làm đối thủ của tôi nữa, bởi vì tôi sẽ không cho anh thêm bất kì cơ hội nào để phản lại nữa đâu.”
Anh lạnh lùng nói.
“”Tối rất hận, hận ban đầu sao không giết chết anh đi! Tôi không nên mềm lòng, giữ lại một đứa tai hại như anh!”
Anh ta cho rằng Cổ Thành Trung mất đi vẻ ngoài thì sẽ không chấp nhận nổi mà đi đánh chết Cổ Thiện Linh, hay sẽ suy sụp hoàn toàn, như vậy sẽ không còn bất kì uy hiếp nào với anh ta nữa.
Không ngờ… anh lại có bụng dạ thâm sâu đến vậy, giấu kín suốt bốn năm trời.
Có trách thì cũng chỉ trách ban đầu anh ta lại tha cho anh một mạng! “Bây giờ tôi còn sống sờ sờ, còn anh, lại không cách nào vực dậy được nữa.”
“Khốn nạn…”
Cố Triệt còn chưa nói xong, Cổ Thành Trung đã đạp anh ta một cái, không đợi anh ta bò dậy, giày da của Cố Thành Trung đã giẫm lên lưng anh ta, dí mạnh vào đó.
Cố Triệt tức giận gào lên, mọi người nghe vậy muốn ra giúp nhưng lại không ai dám tiến lên.
“Cảm giác thất bại thảm hại như thế nào? Hả anh trai của em?”
Câu nói này vô cùng lạnh lùng.
Nó còn lạnh hơn cả dao, rét hơn cả băng đá, lạnh hơn cả màn sương trong đêm nay.
Cổ Triệt nghe vậy thì tim đập lộc cộc một cái.
“Anh cả, anh có muốn trải nghiệm cảm giác của cái chết không? Sự sợ hãi kéo dài miên man ấy, nó sẽ lan ra khắp người…”
Cổ Triệt nghe thấy lời nói lạnh như băng của anh, anh ta cảm thấy nổi hết cả da gà da vịt.
Vào chính lúc này, anh ta cảm nhận có một thứ lạnh lẽo đang dí lên đầu anh ta…
Là súng…
.