“Anh…”
Cô còn chưa nói xong thì bàn tay to lớn của Quý Thành Trung đã sắp vén vạt áo của cô lên.
Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, giữ chặt lại.
“Đừng…xấu lắm…”
Cô có chút khổ sở nói.
Cố Thành Trung nghe thấy vậy, ngón tay liền cứng đờ lại.
“Để anh xem, được không?”
Giọng anh vô cùng dịu dàng, sợ rằng hù dọa đến cô.
Cô hơi do dự, nhưng nghĩ rằng sau này chắc chắn anh cũng sẽ thấy.
Cô gật đầu, buông lỏng bàn tay nhỏ bé không có sự giúp đỡ.
Anh vén một góc áo lên, nhìn thấy vết bầm đỏ ở bụng dưới.
Lúc đó cú đá của Cố Lâm chắc chắn đã dùng lực rất mạnh, nếu không không thể nào xuất hiện vết máu bầm lớn như vậy, hiện ra màu xanh tím.
Cô nhất định đã rất đau, nhất định cũng đã khóc.
Cô là một đứa trẻ không thể sợ đau.
“Anh phế đi hai chân của hắn ta, để trút giận cho em.”
Giọng Cố Thành Trung âm u nói, từng câu từng chữ, lạnh lẽo vô cùng, giống như âm thanh của La Sát từ trong địa ngục vọng ra.
Cô nghe thấy câu nói tràn đầy tàn độc kia của anh, bị dọa sợ toàn thân run rẩy.
“Cái này ngược lại không cần thiết, phế bỏ hai chân có phần cũng quá tàn nhẫn, đánh một trận là được rồi.
Chỉ là…Anh ghét bỏ sao? Xấu xí như vậy, nếu như chỉ là một chút xíu thì cũng không sao, nhưng đằng này vết bầm lại lớn như vậy.”
Một câu cuối cùng Hứa Trúc Linh cẩn thận dè dặt nói.
“Sao có thể? Chỗ nào của em anh cũng đều yêu, Hứa Trúc Linh, anh yêu em, là yêu toàn bộ con người này của em, anh có thể nhìn ưu điểm của em, cũng có thể nhìn khuyết điểm của em.
Yêu một người, là yêu toàn bộ con người của cô ấy, chứ không phải là xác thịt.”
“Cho nên đừng hỏi anh những lời vô nghĩa như vậy.”
“Nhưng con gái thì lại thích hỏi những vấn đề nhàm chán như vậy, chẳng hạn như mặt mộc và trang điểm thích cái nào hơn, em cùng mẹ anh rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai trước…”
Hứa Trúc Linh tách bàn tay ra, đang-cẩn thận liệt kê những câu hỏi mà những tên trực nam trả lời thì sẽ chết ngay, không ngờ thân hình to lớn của Cố Thành Trung đã trực tiếp đè lên.
Bàn tay to áp vào bên hông cô, đè nặng lên mặt gương.
Sau đó…môi mỏng mang theo hơi thở nóng bỏng, cướp đoạt không khí.
Hứa Trúc Linh chống đỡ không nổi, thở hổn hển.
Nhưng mà cái tư thế này thật xấu hổ quá đi.
Hai chân của cô đều…
Cô vừa mới tắm xong, đang mặc một chiếc váy ngủ, bên trong là nội y heo nhỏ Peppa màu hồng phấn.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hô hấp cô dồn dập, còn anh thì lưu luyến không rời.
Cô vội vàng quay đầu lại, không dám nhìn vào mắt anh.
Cô cũng nhìn thấy mình trong gương.
Hai má ửng đỏ, giống như là uống say vậy.
Màu hồng nhạt lan dần đến tận cổ, đến mang tai, lan ra khắp nơi toàn thân.
Trong đôi mắt cô cũng đã nhuốm màu dục vọng, trở nên mơ mơ màng màng.
Hứa Trúc Linh nhìn đôi môi hơi đỏ và sưng tấy của mình, lỗ tai đỏ đến nhỏ ra máu.
Trời ơi…Đây vẫn là mình sao?
Lẽ nào sau mỗi nụ hôn, dáng vẻ của cô đều là ý loạn tình mê như vậy sao? Vậy chẳng phải là rất mất mặt?
Hứa Trúc Linh ngay lập tức tỉnh táo trở lại, nhanh chóng đẩy Cố Thành Trung ra, nhảy xuống, sửa sang quần áo lại.
Cô lấy hai nắm nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, để làm tan bớt cơn nóng lúc nãy.
“Sao vậy?”
“Cảm thấy bản thân thật dâm đãng và thật xấu hổ, sao lại có thể lộ ra vẻ mặt sắc tình như vậy! Không được, không được, em muốn tỉnh táo một chút.”
“Là sức quyến rũ của anh không đủ lớn sao? Chỉ cho phép em mê hoặc anh thần hồn điên đảo, còn không cho phép anh làm em ý loạn tình mê sao?”
Cố Thành Trung bước tới buộc cô phải lùi lại phía sau vài bước, cuối cùng thân hình gầy yếu của cô đụng vào tấm thủy tinh trên cửa.
“Anh…Lời này của anh là cái lô-gích gì chứ?”
“Em không có chút phản ứng nào với anh, lẽ nào là không yêu anh hay sao? Hai người yêu nhau, phải hấp dẫn lẫn nhau, em bây giờ như vậy mới đúng.”
“Thật sao? Nhưng em cảm giác rằng em gần như không phải là chính mình nữa…”
“Em cũng khao khát anh, có đúng hay không?”
Cố Thành Trung cười xấu xa nói.
Khao khát….
Hai chữ này giống như là tiếng sấm rền, oanh tạc sâu trong tâm khảm cô, khiến cho cô xấu hổ vô cùng.
Tại sao lại nói thẳng ra vậy, anh không thể nói uyển chuyển một chút được sao?
Cô là một con gái đó, không cần mặt mũi nữa rồi?
“Khát khao cái đầu anh đấy, mau mau tắm rửa ngủ đi!”
Hứa Trúc Linh nổi đóa, giẫm mạnh lên dép lê của anh rồi thở phì phì xoay người kéo cửa bỏ đi.
Cố Thành Trung nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận kia của cô, không khỏi mỉm cười.
Anh thực sự đã lấy được một người vợ tốt, ngay cả tức giận cũng đều đáng yêu như vậy.
Hứa Trúc Linh chui vào trong chăn, hận không thể tự đào một cái hố để chôn mình.
Cô cũng khao khát Cố Thành Trung sao?
Mặc dù cô xác thực đối với loại chuyện đó có chút mong đợi, nhưng cũng tràn đầy sợ hãi.
Chuyện chưa từng trải qua, đương nhiên vô cùng tò mò.
Nhưng mà…anh cũng không thể nói thẳng ra như vậy, làm bản thân giống như là một sắc nữ vậy, chẳng nhẽ còn thèm muốn sắc đẹp của anh sao?
Hình như…cô thực sự thèm muốn, dù sao thì anh lớn lên trông rất đẹp trai, dáng người chuẩn, cao lớn, nhìn cực kỳ có cảm giác an toàn.
Bị sắc đẹp mê hoặc… có lẽ chính là ý nghĩa này.
Kể từ sau khi Hứa Trúc Linh xuất viện, Cố Thành Trung tiếp quản tập đoàn Cổ Linh, liền đem Cố Lâm thả ra.
Cô chưa nhìn thấy dáng vẻ của Cố Lâm, nhưng mà nghe Khương Anh Tùng nói đã bị đánh không ra hình người rồi, đoán chừng phải nghỉ ngơi dưỡng thương ít nhất một năm rưỡi, nếu không thì không thể tốt lên được.
Cố Triệt đưa con đến công ty chi nhánh thành phố tuyến hai phía dưới, chất lượng rất ít, căn bản không có bao nhiêu béo bở, giống như đại quan thời cổ đại bị giáng chức vậy.
Cố Triệt không cam lòng, nhưng lại không thể chống cự, ngay cả Phó tổng cũng lâm trận phản chiến, càng không có người giúp anh ta nói chuyện.
Lần này ông cụ cũng thật nhẫn tâm, trên thực tế ông làm như vậy cũng là để bảo vệ chu toàn cho cha con Cố Triệt.
Nếu như lại tiếp tục như vậy, Cố Triệt đang buộc Cố Thành Trung phải ra tay đổ máu.
Ông cụ đã mất một đứa con trai, không muốn hai người bọn anh lại xảy ra chuyện nữa.
Cố Triệt đã rời khỏi Đà Nẵng, vĩnh viễn không thể quay lại, lúc nào cũng có cơ sở ngầm nhìn chằm chằm.
Anh ta vừa biến mất, Cố Cố có thể tự do đi lại, ít nhất ở Đà Nẵng sẽ không có người nào trăm phương ngàn kế tính toán làm tổn thương cô bé.
Cố Thành Trung vừa mới tiếp quản nhà họ Cố, bận rộn đến mức không thể tách rời ra, cô liền xin nghỉ phép đưa Cố Cố ra ngoài chơi, tối về lại làm bài tập bổ sung.
Bây giờ là học kỳ hai của năm ba đại học, bài tập về nhà cũng không quá chặt chẽ.
Vừa nãy cô đưa Cố Cố đi công viên giải trí thì nhận được điện thoại của Bạch Minh Châu, nói muốn ăn lẩu.
Nhưng mà có trẻ em, nên đã đổi sang ăn cơm Tây, đặt một phần ăn trẻ em cho Cố Cố.
Bạch Minh Châu đã bận bịu xong chuyện của trường học, chỉ đợi qua đoạn thời gian này trở về bảo vệ luận án là xong.
Ngày mai cô ấy cũng phải đi làm như bình thường, cho nên hôm nay hiếm khi tranh thủ lúc rảnh rỗi mà vội vàng tụ tập.
Hứa Trúc Linh nghĩ về đối tượng xem mắt kia của cô ấy, đã lâu không nghe cô ấy nhắc đến.
“Cậu và anh lính đó thế nào rồi?”
“Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dựa theo mức độ phát triển lúc này mà nói, tháng sáu đợi anh ấy có kỳ nghỉ trở về thì có thể đính hôn được rồi.”
“Khu khuụ…’ Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này, bị một ngụm nước trái cây làm cho sặc sụa và ho khan dữ dội.
“Trúc Linh, chị không sao chứ?”
Cố Cố quan tâm hỏi.
“Không, không sao, Minh Châu làm chị sợ.”
“Những lời này của Minh Chậu rất dọa người sao?”
“Không sao, em tiếp tục ăn của em đi.”
Dù gì cũng là một đứa trẻ, đối với việc đính hôn còn không biết là cái gì.
Hứa Trúc Linh kinh ngạc nhìn Bạch Minh Châu: “Cậu đang nói đùa với tớ sao? Đầu tháng bốn mới quen biết nhau, tháng sáu liền đính hôn?”
.