Ön Mạc Ngôn đi ra, nhìn cô với ánh mắt kì quái, khiến cô có chút không thể hiểu được.
Cô xấu hổ chào hỏi: “Anh còn chưa ngủ à? Là tôi đánh thức anh sao?”
“Không có, tôi đang chờ em.”
“Chờ tôi? Nếu như tôi vẫn không trả lời tin nhắn, anh sẽ không ngủ sao?”
“Dù sao hiện tại cũng không ngủ được.
Đúng rồi, vừa nãy em uống say, còn nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì không?”
Ý của anh là sở dĩ anh không ngủ được vì vẫn luôn hoang mang vì nụ hôn kia.
Một loại cảm giác kỳ quái lan tràn ở trong lòng.
Bị anh hỏi như thế, Bạch Minh Châu cũng nghĩ tới.
“Có phải anh cho tôi ăn thạch trái cây hay không, hình như ăn rất ngon, đến bây giờ tôi còn nhớ rõ cảm giác đàn hồi kia.
Anh mua ở đâu vậy? Siêu thị hay là Shopee? Có liên kết không?”
“Cái…Cái gì?”
Ôn Mạc Ngôn nghe được lời này, sắc mặt trong nháy mắt đen kịt.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Em chỉ nhớ rõ thạch trái cây?”
Ôn Mạc Ngôn vội vàng truy hỏi.
Chẳng lẽ không còn cái gì khác sao?
Người phụ nữ này sao lại mơ hồ như thế, hôn môi và thạch trái cây cũng có thể lẫn lộn được sao?
Vậy anh nhớ thương đến tận bây giờ, làm gì cũng không ngủ được, thì ra chỉ là do anh đang suy nghĩ miên man ư?
“Không thì sao?”
Bạch Minh Châu vô tội nhìn anh.
Anh đang phát điên cái gì vậy, tại sao cảm xúc lại trở nên kích động như thế?
“Chẳng lẽ… Tôi đùa giỡn anh à? Chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ?” Cô liếc nhìn quần áo của mình, hoàn hảo không tổn hao gì, còn mang theo mùi rượu.
Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, anh chính là chính nhân quân tử mà.
“Ai dô, dù cho đã xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta đều là người trưởng thành rồi, anh cũng không cần quá so đo.”
“Bạch Minh Châu!”
Anh đột nhiên gằn từng chữ một kêu tên cô, khiến trái tim cô run rấy.
Lời này có sát khí.
Cô có chút sợ hãi nhìn anh, anh không mang mắt kính, cảm giác trở nên thật nghiêm túc, đứng đắn, cũng thật hung dữ!
“Là… Làm gì? Tôi nói sai rồi sao?”
“Không có gì, ngủ ngon.”
Ôn Mạc Ngôn đè nén sự tức giận, nói ra bốn chữ, rồi xoay người rời đi.
Cửa ban công phanh một tiếng đóng lại, sau đó đèn cũng tắt.
Bạch Minh Châu cảm thấy không thể hiểu được, sao lại đột nhiên tức giận như vậy.
Chẳng lẽ, cô ăn một cái thạch trái cây của anh nên anh tức giận?
Đến mức này sao?
Cô không hiểu chuyện gì, gần như không biết bản thân thật sự đùa giỡn anh, quan trọng nhất chính là, Ôn Mạc Ngôn không thích thái độ thờ ơ như thế của cô.
Cô là một đứa con gái còn không để bụng, vậy mà một ông lớn như anh lại nhớ kỹ đến bây giờ, có vẻ có chút buồn cười.
…
Ngày hôm sau, Bạch Minh Châu đi làm, đầu còn có chút đau.
Cô đã rất lâu không tới công ty, nghe được không ít điều bát quái.
Từ sau khi Ôn Mạc Ngôn tới, hiệu suất của tổ hạng mục tăng lên rất nhiều, rất nhiều dự án hợp tác cũng lấy được.
Có người thậm chí nói anh làm nghiệp vụ viên thật sự là đáng tiếc, nên làm người đàm phán.
Anh ở trên bàn hội nghị, cân nhắc mặt tốt mặt xấu, nói cho đối tác hợp tác tâm phục khẩu phục, ước gì có thể cùng hợp tác với J.C.
Không ít người nhìn vào năng lực của Ôn Mạc Ngôn mà chủ động tới đây.
Bạch Minh Châu đối lời đồn như vậy thì cười cho qua chuyện, bởi vì thật sự cô không thể tin được.
Một Ôn Mạc Ngôn nói chuyện còn không lưu loát, vậy mà có thể tranh cãi phản bác lại.
Nếu nói anh có thể uống rượu, cô còn tin.
Người đàm phán?
Danh hiệu cao như này vẫn là thôi đi.
Bạch Minh Châu kết thúc hóa đơn kia, muốn đi đến các bộ phận khác để kiểm tra đối chiếu.
Lúc cô đi ngang qua phòng họp chung thì thấy được hình bóng quen thuộc.
Ôn Mạc Ngôn đang ở bên trong, giám đốc tổ hạng mục cũng ở đấy, nhưng mà Ôn Mạc Ngôn lại ngồi ở ghế đầu, dáng vẻ giám đốc vâng dạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Cô có chút kinh ngạc, không khỏi liếc nhìn thêm lần nữa.
Ôn Mạc Ngôn cũng không chú ý tới cô ở bên ngoài, đang cầm phương án hợp tác, và đối tác hợp tác nói cái gì đó.
Đôi môi mỏng của anh chuyển động, cô không nghe được anh nói cái gì, nhưng nghĩ đến tiếng nói trầm thấp của anh, liền cảm thấy rất hưởng thụ.
Mà đối tác hợp tác kia liên tục gật đầu, vô cùng vừa lòng nhìn Ôn Mạc Ngôn.
Sau đó hai bên ký tên đóng dấu, đứng dậy bắt tay.
Bạch Minh Châu cũng vội vàng thu hồi ánh mắt, nhưng không ngờ lại đụng phải một người trước mặt.
“Á!”
Cô lui về phía sau vài bước, ba tách cà phê nóng đầy đều đổ lên người cô.
Cô nhanh chóng nhấc áo lên, tránh cho làn da bị phỏng.
Về phần văn kiện toàn bộ đều bị huỷ hoại.
Bạch Minh Châu còn chưa chỉ trích người kia, không ngờ đối phương đã đánh đòn phủ đầu.
Đinh Thị Dinh nhướng mày, tức giận nhìn cô.
“Bạch Minh Châu, cô cố ý phải không? Đi đường không nhìn đường, mắt cô để trang trí sao? Một người sống sờ sờ như này mà cô còn không nhìn thấy, còn đụng phải tôi?”
Bạch Minh Châu nghe vậy liền cảm thấy tức giận trong lòng.
Cô quả thật không thấy được, nhưng chẳng lẽ mắt Đinh Thị Dinh cũng mù rồi sao, nhìn không thấy cô đang thất thần, còn xông thẳng vào trước mặt cô?
Cô nhíu mày lại, đôi mắt đẹp nhiễm sương lạnh: “Cô nói thêm câu nữa thử xem.”
Lời nói này vô cùng áp bức.
Đinh Thị Dinh bị dọa đến mức cả người run lên, cô ta đúng là cố ý đâm tới, ai bảo cô đi gần với người đàn ông cô ta thích như vậy?
Nhưng, không có bằng chứng, cô có thể tóm cô ta như thế nào?
Đinh Thị Dinh siết chặt đôi tay nhỏ, nói: “Làm sao? Chẳng lẽ cô còn muốn ỷ vào thân phận nhà họ Bạch khiến tôi nhục nhã à? Tôi ngược lại muốn nhìn xem, cô sẽ ỷ vào việc bản thân là con cháu quân nhân mà làm xằng làm bậy như thế nào?”
Con cháu quân nhân? Làm xằng làm bậy?
Tám chữ này một khi nói ra, lập tức khiến sự việc trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Dù cho Bạch Minh Châu cãi lại, cũng không thể tránh được, nếu truyền đi sẽ chỉ khiến nhà họ Bạch khó xử.
Chú cô cương trực công chính, kiêng kị nhất loại lời đồn ba hoa này.
Cô cũng không thể khiến nhà họ Bạch mất mặt.
Cô gắt gao mà siết chặt nắm tay, cố nén cơn tức giận.
“Đinh Thị Dinh, lần sau đi đường thì cố mà quan sát, tôi không thấy đường, cô cũng đừng có mà nhắm hai mắt đi đường”
“Cô… Ý cô là mắt tôi mù? Cô rõ ràng đã làm sai, còn kiêu ngạo như thế!”
Đinh Thị Dinh chỉ vào mũi cô mà nói.
Cuộc cãi vã bên ngoài đã kinh động đến người ở bên trong.
Đám người Ôn Mạc Ngôn đi ra, Ôn Mạc Ngôn làm giám đốc mang theo đối tác hợp tác rời đi trước, để tránh việc không hay.
Sau đó nhìn về phía Bạch Minh Châu, nói: “Chuyện là như thế nào?”
“Không có việc gì.”
Cô nhàn nhạt nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy, mạnh mẽ híp mắt.
Nếu cô nói rõ là đã xảy ra chuyện gì, anh nhất định sẽ làm cho cô hết giận.
Nhưng…cô lại chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như không có việc gì, trong nháy mắt khiến anh cảm thấy bản thân trở nên thật vô dụng.
Cô là người rất sợ phiền phức, không thích người khác gây phiền toái cho mình, cũng không muốn bản thân gây phiền phức cho người ta, chẳng khác nào cắt đứt con đường chủ động lấy lòng của người khác.
Vậy anh việc gì phải giả vờ làm người tốt?
Anh siết quả đấm, nhìn về phía Đinh Thị Dinh: “Cô nói đi.”
Vẻ mặt Đinh Thị Dinh ái mộ nhìn Ôn Mạc Ngôn, dáng vẻ anh không mang mắt kính thật sự vô cùng vô cùng đẹp trai, cả người đều sắc bén lên không ít.
Trước đây như là bảo kiếm trong bao, tự mình thu liễm mũi nhọn.
Hiện giờ, mũi nhọn hiện ra hết, vô cùng sắc bén.
Người đàn ông cô ta nhìn trúng, quả nhiên là tốt nhất!
Cô chỉ vào Bạch Minh Châu, nói: “Là cô ấy, đi không nhìn đường, còn đụng phải tôi.
Làm cho tất cả đống cà phê tôi cực khổ nấu đều đổ hết! Anh thích nhất là cà phê kiểu Mỹ, tôi còn bỏ thêm cho anh nửa đường nửa sữa, khẩu vị mà anh yêu nhất nữal”
“Nói xong chưa? Tôi còn có việc vội, không có thời gian nói lời vô ích với cô.
Nếu như cô tức giận thì cứ tới thẳng bộ tài vụ, chúng ta từ từ nói.
Thật sự không được thì điều tra camera giám sát, nhìn xem là ai đâm phải ail”
Bạch Minh Châu thẳng thắn nói, không cho Đinh Thị Dinh bất kì cơ hội gì.
Mọi việc đều cần phải có chứng cứ, đólà sở trường của cảnh sát phá án.
Cô không phải những nữ sinh nhu nhược nhỏ xinh, sẽ không làm ra dáng vẻ đáng thương, khiến người khác thương yêu.
Dáng vẻ kia của Đinh Thị Dinh làm cho cô khinh thường.
Về phần Ôn Mạc Ngôn có ăn hay không, cô cũng không quan tâm.
Sau đó, cô không thèm nhìn hai người, trực tiếp xoay người rời đi.
.