Ôn Mạc Ngôn trở về phòng của mình, thấy không gian sạch sẽ ngăn nấp, bất giác anh ta nở ra một nụ cười khinh bỉ.
Anh ta thay đôi giày và nhìn ngắm xung quanh, sau đó đi vào phòng ngủ, thấy trong tủ quần áo toàn là áo sơ mi trắng, áo vest, giày da, thật là hết thuốc chữa mà.
“Phế vật đúng là phế vật, đến bản thân mình cũng không biết chăm sóc, mỗi ngày cứ mặc những bộ quần áo cứng nhắc như thế, làm thế nào mà có người thích chứ?”
“Từ nay về sau, tôi sẽ thay thế anh, hưởng thụ những giây phút tươi đẹp của anh.”
Anh ta trực tiếp ném hết những thứ trong đó và ra ngoài chọn quần áo và vật dụng cá nhân.
Ngày hôm sau, Bạch Minh Châu vẫn đến công ty đi làm, nào ngờ Cố Thành Trung lại gọi cô đến phòng làm việc, anh hy vọng cô có thể giúp đỡ chăm sóc cho Ôn Mạc Ngôn.
Nhân cách này mặc dù không có ý hại người nhưng anh cũng lo lắng Ôn Mạc Ngôn sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng, lúc đó sẽ khó nói chuyện với Ôn Thanh Hoàn.
Bạch Minh Châu gật gật đầu, thật ra thì Cố Thành Trung không nói, bản thân cô cũng sẽ tự ngấm ngầm để ý.
Dù sao thì…Ôn Mạc Ngôn xảy ra chuyện thế này cũng có chút liên quan đến cô.
Trong đầu cô vẫn còn văng vẳng lời nói của anh ta, nếu không phải lúc anh ta lái xe nghĩ tới mình bị phân tâm thì anh ta đã có thể tránh được vụ tai nạn giao thông này rồi.
Cô cảm thấy tự trách nên tự nhiên sẽ có cái nghĩa vụ này.
Cô rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, trên đường đi cô cứ thấy lòng nặng trĩu.
Quay về bộ phận kế toán, cô phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cô đến vị trí làm việc của mình, nào ngờ trên bàn đã để sẵn một phần thức ăn sáng bổ dưỡng và một bó hoa hồng.
“Là ai làm thế?”
“Ôn Mạc Ngôn ở bộ phận tổ chức kế bên đấy! Hôm nay anh ta giống như biến thành một con người khác vậy, ăn mặc trông rất điển trai, rất hợp với mốt Hàn Quốc.”
“Bạch Minh Châu, cô không phải nói không có quan hệ gì với anh ấy sao? Không quan hệ gì mà người ta lại mua thức ăn sáng cho cô, lại còn tặng hoa hồng cho cô nữa?”
“Hoa hồng đỏ đó, đây là sự tượng trưng cho tình yêu đấy!”
Những người đồng nghiệp nháo nhào cả lên.
Đầu Bạch Minh Châu bỗng chốc to ra, cô cứ ngỡ Ôn Mạc Ngôn chỉ là nói đùa thôi, nào ngờ anh ta lại làm thật.
Nếu cô nhận những thứ này, chẳng phải đang dây dưa không rõ với anh ta sao? Anh ta không phải là Ôn Mạc Ngôn trước kia, càng không thể xảy ra mối quan hệ tình cảm với cô?
Cô ôm lấy bó hoa hồng và trực tiếp đi đến bộ phận tổ chức kế bên.
Ôn Mạc Ngôn đang ngồi ở bàn làm việc, anh ta xoay xoay cây bút và đang xem tài liệu.
Đôi chân vắt chéo lại, trông rất thon dài.
Tay áo xắn lên để lộ cổ tay gân guốc, phía trên còn đeo cái đồng hồ đầy phong cách nữa.
Cây bút nhẹ nhàng chuyển động, ngón tay thon dài càng khiến cây bút trở nên sang trọng lên vài phần.
Đầu tóc được hớt qua nên trông càng thoải mái sạch sẽ.
Cách ăn mặc thoải mái, khiến cả người anh ta toát lên vẻ đầy bụi bặm.
Anh ta ngồi đó cứ y như mặt trời phát ra ánh sáng chói lóa, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Cả cái bộ phận tổ chức, cho dù là nam hay nữ cũng bị anh ta thu hút.
Đặt biệt là Đinh Thị Dinh, đôi mắt cô ta tràn đầy sự ái mộ.
Cô gõ gõ cửa, nghe thấy tiếng động, họ mới phát hiện có người đến bộ phận tổ chức.
“Minh Châu?”
Bộ phận tổ chức ở bên cạnh bộ phận kế toán, hai bên đi đi lại lại nên rất nhiều người biết cô.
Có người còn gọi tên cô nữa.
Ôn Mạc Ngôn ngẩng đầu lên và đá lông nheo với cô, sau đó anh ta đứng dậy đi về phía cô.
“Sao vậy, nhớ tôi rồi sao? Gấp gáp đến gặp tôi à?”
Lời nói này vừa thốt ra đã khiến mọi người rất kinh ngạc.
Bạch Minh Châu đỏ hết cả mặt, không biết là xấu hổ hay là tức giận nữa.
Tên khốn này điên rồi sao?
“Ôn Mạc Ngôn, xin anh chú ý lời nói của mình lại.”
“Không phải đã nói với em rồi sao? Gọi tôi là Thiện Ôn hoặc Thiện Ngôn, người khác có thể đảo lộn nhưng em thì không được, bởi vì đối với tôi mà nói, em là độc nhất vô nhị, là sự tồn tại rất đặc biệt.”
Anh ta cười nham nhở nói.
“Anh…”
Bạch Minh Châu tức giận đến mức không nói nên lời, trước kia toàn là Ôn Mạc Ngôn bị nói móc, từ khi thay đổi nhân cách, cô lại bị anh ta làm cho không nói nên lời.
“Tôi đến để trả cái này cho anh.”
“Thứ này đã cho em rồi thì em tự xử lý đi, nếu không thích em ném nó váo thùng rác cũng được.
Ngày mai tôi sẽ tặng hoa khác cho em, rồi sẽ có một ngày cũng có bó hoa em thích, em nói đúng không nào?”
“Ôn..” Cô chưa nói hết câu đã bị Ôn Mạc Ngôn mạnh mẽ cắt ngang: “Không được gọi tôi là Ôn Mạc Ngôn, còn không sửa cô có tin tôi hôn cô trước mặt mọi người không?”
Lời nói này, tuyệt đối rất có tính uy hiếp.
Trước kia anh ta không làm được, nhưng bây giờ…
Bạch Minh Châu chột dạ.
Cô cắn chặt môi và nói một cách méo mó: “Thiện…Thiện Ngôn.”
“Thật ngoan.” Ôn Mạc Ngôn vui vẻ nói.
Anh ta nhìn đôi môi cô cắn nhẹ, quả là rất mê hoặc.
Anh ta vẫn còn nhớ tên phế vật kia, từ đêm đó trở đi cứ tơ tưởng đến đôi môi này.
Anh ta cũng hiểu rõ cảm giác này nhưng dù sao lúc đó cũng không phải anh ta khống chế cái cơ thể này nên vẫn còn cảm thấy khá xa lạ với cảm giác đó.
Đột nhiên anh ta rất muốn nếm thử đôi môi của cô, xem thử nó mê hoặc ra sao.
Anh ta tiến gần, khiến Bạch Minh Châu giật mình, nhanh chóng lùi lại.
Nào ngờ Ôn Mạc Ngôn nhanh chân hơn, anh ta dùng đôi tay ôm lấy eo cô và khóa thật chặt khiến cô không có nơi chạy trốn.
Cô ta giật mình dùng đôi tay ép chặt vào ngực anh ta để ngăn anh ta tiến đến gần.
“Anh…anh làm cái gì vậy?”
Giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.
“Vừa nãy cô cắn môi là đang muốn quyến rũ tôi à?”
“Anh đi chết đi!”
Bạch Minh Châu tức muốn chết nhưng trong lòng lại đang thầm cầu nguyện.
Khi nào Ôn Mạc Ngôn mới quay về mà thế chỗ tên khốn này đây?
Ôn Mạc Ngôn bây giờ y như tên yêu nghiệt vậy, cách nói chuyện khiêu khích, động tác khiêu khích, cô thật sự chịu không nổi nữa rồi.
“Được rồi được rồi, ngoan về nào, nhớ ăn sáng đó.
Tôi còn việc phải làm, không chơi với em được, mau về đi.”
“Thế…bó hoa hồng này…”
“Em không thích sao? Thế thì bỏ đi.”
Ôn Mạc Ngôn không nói nhiếu, trực tiếp ném bó hoa vào trong thùng rác.
“Ngày mai mua bó khác.”
Bạch Minh Châu thấy mọi thứ, cô ngơ ngác, chỉ…đơn giản vậy thôi sao?
“Quay về chỗ làm việc đi, đừng nhớ tôi quá.”
Anh ta lém lỉnh nháy mắt với cô một cái và sờ sờ vào đầu cô.
Đây…đây là đang đá lông nheo sao?
Trước kia sao cô chưa bao giờ cảm thấy đôi mắt Ôn Mạc Ngôn lại quyến rũ đến thế?
Bạch Minh Châu cứng đờ cả người quay lưng đi, trong đầu cô tràn ngập những câu hỏi.
Tôi là ai? Tôi ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô quay về chỗ ngồi của mình, thấy phần thức ăn sáng nóng hổi mới tin những thứ này đều là sự thật.
Ôn Mạc Ngôn là người đa nhân cách, bởi vì một vụ tai nạn giao thông mà nhân cách chủ thể đã ngủ say.
Thiện Ngôn bây giờ vốn là nhân cách ngược lại của Ôn Mạc Ngôn.
Ôn Mạc Ngôn vốn hay xấu hổ, sạch sẽ lịch sự.
Và Thiện Ngôn buông thả bất cần, lãng tử phong trân của hiện tại.
Trời ơi, cô phải làm thế nào đây?
Cô chỉ muốn đào cái hố và vùi mình vào trong đó thôi.
Cả buổi sáng, Bạch Minh Châu hoàn cảnh không thể tập trung được.
Lúc ăn cơm trưa, những người khác đều đến nhà ăn cả rồi, còn cô chỉ đến phòng trà nấu cà phê thôi, sẵn tiện cô gọi điện thoại cho Hứa Trúc Linh để nói ra sự hoang mang của mình, cô không biết làm sao đối mặt với Thiện Ngôn, khuôn mặt giống Ôn Mạc Ngôn như đúc nhưng tính cách lại trái ngược nhau.
.