Thẩm Thanh nhe giọng hỏi.
Bà ấy nhìn về phía Ngôn Minh Phúc.
Ngôn Minh Phúc không chút do dự, gật đầu.
“Trên đời này, chỉ có em mới có thể khiến anh chết”
“Vì sao…Vì sao lại lừa gạt em?”
Bà ấy đặt súng lên trên ngực Ngôn Minh Phúc.
Ngôn Minh Phúc nhìn thấy hành động này, trái tim như là bị người ta xé rách.
“Em…Em còn yêu anh ta? Anh phí công hai mươi năm vẫn vô dụng phải không?”
“Anh mau trả lời em!”
Cảm xúc của Thẩm Thanh lập tức bùng nổ, tức giận quát ra tiếng Gió đêm chấm chậm thổi qua, ai cũng có thể cảm nhận được Thẩm Thanh đang phát điện, Người đàn ông bà ấy yêu không phải là chết ngoài ý muốn, tất cả đều là âm mưu của người bên gối bà ấy.
Đứa con cũng không phải là của bà ấy và chồng, mà là của người yêu cũ.
Ông ấy lợi dụng đứa bé để ở bên cạnh bà ấy, buộc chặt bà ấy bên cạnh hơn hai mươi năm.
“Bởi vì anh yêu em.
Ngôn Minh Phúc gắn từng chữ một nói.
Năm chữ này hết sức nặng nề, nhưng lại không oản giận không hối hận.
Thẩm Thanh nghe vậy, cả cơ thể đều lắc lắc run Lời này…Hơn hai mươi năm nay, bà ấy đã nghe vô só lán.
Bà ấy đau đớn nhắm mắt lại, đột nhiên súng lục thay đổi vị trí, từ trong khe hở của cánh tay ông ấy, nhắm thẳng vào Ngôn Minh Hi ở phía sau.
Ngôn Minh Phúc nhận ra, khiếp sợ tột đỉnh.
Bà ấy không mở mắt ra, không biết phát súng này sẽ bắn trúng vào vị trí nào, nhưng bà ấy lại không chút run.
do dự bóp có súng.
Đoàng một tiếng, phá tan sự yên tỉnh.
Trên khuôn mặt Ngôn Minh Hi vốn còn đang đầy ý cười, nhưng giờ phút này, biến thành vẻ khiếp sợ.
Ông ta ngơ ngẩn nhìn vào mắt Thẩm Thanh, bà ấy không dám mở mắt nhìn mình.
Ông ta rũ mắt nhìn vết thương nhỏ trên bụng mình, đang ào ạt chảy ra máu tươi.
Nhưng ông ta vẫn chưa mất đi lý trí, nhận thấy Ảnh Họa Bì ở phía sau động đậy, giây tiếp theo ông ta thít chặt cổ Hứa Trúc Linh, đặt khẩu súng ở trên đầu cô, nhắm thẳng vào huyệt Thái Dương.
“Thẩm Thanh.
Thầm Thanh! Thẩm Thanh Ông ta liên tục gọi ba tiếng Thẩm Thanh, từng chữ vang lên, mang theo thống hận.
Ông ta đang thống hận bà ấy phản bội mình.
Thẩm Thanh nghe thấy ba tiếng thế lượng quyết tuyệt này, ngón tay run rẩy, khẩu súng lục rơi xuống.
Ngôn Minh Phúc phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng đỡ được bà ấy.
Ông ấy vừa muốn đuổi theo, Thẩm Thanh mở miệng nói: “Đừng làm Trúc Linh bị thương.
Ngôn Minh Phúc rời đi, cơ thể bà ấy cũng mềm nhũn không có sức lực, té ngã trên mặt đất.
Ngôn Minh Phúc và Ảnh Họa Bì đuổi theo, ông tà chạy trốn từ cửa sau, chỗ đó đã có xe đón ông ta.
Ảnh Họa Bì đang chuẩn bị nổ súng, bởi vì sứ mệnh của anh ta chỉ có một, chính là bảo vệ Thẩm Thanh, còn về người khác anh ta cũng không quan tâm sống chết.
Mà Hứa Trúc Linh đã biết nhiều việc của nhà họ Ngôn như vậy rồi, thậm chí còn biết Ngôn Phúc Lâm không phải là con ruột của Ngôn Minh Phúc, giữ lại chỉ có thể trở thành tai họa.
Nhưng.
Thời điểm mấu chốt, lại bị Ngôn Minh Phúc ngăn cản.
“Vợ của tôi nói giữ lại cô ta.”
“Nhưng mà…”
“Lời bà ấy nói tôi không thể từ chối được, cho dù… tôi cũng biết Hứa Trúc Linh không nên giữ lại, cô ta biết quá nhiều.”
“Vậy anh…Bỏ đi, cuộc đời này của anh sớm hay muộn cũng sẽ chết ở trong tay Thẩm Thanh “
Ảnh Hoa Bí tức muốn hộc máu nói.
“Như vậy tôi cũng cam tâm tình nguyện ” Ngôn Minh Phúc chua xót nói.
Ông ấy hô to với Ngôn Minh Hi: “Thà cô ta ra, tôi sẽ để anh sống sót rời điện Tuy rằng Ngôn Minh Hi mang theo nhiều người, những người Ngôn Minh Phúc sắp xếp cũng không ít, kết quả tồi tệ nhất chính là cả hai bên đều thua.
Mà bây giờ Ngôn Minh Hi lại bị thương, thể cục rất bat loi.
Ngôn Minh Hi oán hận cắn răng, trong chớp mắt khi lên xe đã đẩy Hứa Trúc Linh ra ngoài.
Ngôn Minh Phúc nhanh chóng đuổi theo trước, xác định Hửa Trúc Linh không làm sao, mà Ngôn Minh Hi cũng rời đi.
Ngôn Minh Hi ở bên trong xe, che miệng vết thương lại.
Ban đầu ông ta cho rằng một mình mình đi vào, có Thẩm Thanh giúp đỡ mình, chắc chắn sẽ như hổ thêm cảnh.
Nhưng không ngờ, bà ấy lại phản bội mình, luồng công mấy năm nay ông ta vẫn luôn nhớ thương bà ấy, nhớ mãi không quên.
“Đàn bà”
Ngôn Minh Hi nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chư này.
Đàn bà quả nhiên là đáng khinh, lần sau gặp lạt, ông ta sẽ không nương tay Bữa tiệc này nhà họ Ngôn là ban tổ chức, nhưng vợ chồng Ngôn Minh Phúc lại đột nhiên rời đi, để lại người phụ trách bận rộn giữ trật tự.
Viên Hoài Nam vẫn luôn chờ Hứa Trúc Linh, để cùng anh ta diễn một vở kịch ứng phó với đảm phỏng viên bên ngoài, nhưng không ngờ Hứa Trúc Linh lại không xuất hiện.
Ngôn Minh Phúc trực tiếp đưa người về nhà họ Ngôn, sau đó thông báo cho Cố Thành Trung tới đón người.
Thẩm Thanh ở trong phòng, cả người đều run rẩy.
Ngôn Minh Phúc ôm bà ấy về nhà, bà ấy không nói một câu nào, điều này làm cho ông ấy cực kỳ sốt ruột.
Ông ấy ngồi xổm xuống trước mặt bà ấy, nắm chặt lấy tay bà ấy.
“Thẩm Thanh, em nhìn anh được không? Anh biết tội của anh đáng chết vạn lần, em giết anh, anh cũng sẽ không phản kháng.
Nhưng mà, em có thể đừng như vậy được không? Em tra tấn bản thân mình, còn khiến anh đau đơn hơn cả giết chết anh.
Anh cầu xin em Buông tha cho anh, có được không?”
Người đàn ông thà đồ máu không đổ lệ, giờ phút này lại mang đôi mắt ướt át, không ngừng hôn lên mu bàn tay bà ấy.
Trái tim đã sớm bị bóp chặt, cực kỳ đau đớn.
Thẩm Thanh nghe được lời này, mới chuyển động đôi mắt ngây dại nhìn Ngôn Minh Phúc.
“Là.
Là anh hại Ngôn Minh Hi sao?”
Ngôn Minh Phúc nghe vậy, trái tim lại run lên, ông ấy không có cách nào nói dối.
Cuối cùng, ông ấy gật đầu.
“Sở dĩ anh làm như vậy là bởi vì anh ta đáng chết.
Rõ ràng anh ta đã nhận lời muốn cưới em, nhưng lại vẫn phản bội em.
Em có biết anh ta đã đính hôn với người khác rồi không? Vốn dĩ anh không muốn giết anh ta, là anh ta đã đẩy anh vào đường cùng, là anh ta có lòng xấu xa với anh.
“Tuy rằng ở nhà họ Ngôn anh cũng không đảng chủ ý, nhưng được ông cụ rất thích, hơn nữa còn là anh em kết nghĩa với Cổ Chí Thanh.
Cổ Chí Thanh và ông nội là bạn thân lâu năm, ở trước mặt ông ấy thường xuyên dìu dắt anh, cho nên ông nội cũng phải lau mắt mà nhìn anh, cho rằng anh cả quá đào hoa sau này khó mà thành danh, cho nên có ý để anh tiếp quản gia tộc, thử thách năng lực của anh một lần “
“Cho nên không phải anh không tha cho anh ta, mà là anh ta không tha cho anh.
Hơn nữa, anh ta phản bội em, cho nên anh mới có ý giết người.
Mấy năm nay anh vẫn biết anh ta còn sống, vẫn luôn trốn tránh dưới sự che chở của gia tộc Kattering ở London, anh không thể xuống tay được.”
“Anh cũng sợ anh ta đủ lông đủ cánh, ngóc đầu trở lại, anh ta tuyệt đối không phải người lương thiện.
Thẩm Thanh, anh biết.
Hiện giờ anh ở trong mắt em, chắc chắn là một người khốn nạn, dùng hết thủ đoạn giết hại anh em.
Anh cũng không biết nên làm gì mới có thể cứu văn hình tượng của anh ở trong lòng em.
Anh chỉ xin em đừng ly hôn với anh, đừng rời khỏi anh, em muốn anh làm gì anh cũng đều nguyện ý!”
“Ngôn Minh Phúc, anh không cảm thấy tình yêu của anh rất hèn mọn sao? Không có ai yêu, nên phải cầu xin để có được!”
Thẩm Thanh thở dài nói, nước mắt không bảo trước mà rơi xuống, trong lòng rối loạn.
Gút mắt trái tim, đau đến muốn chết.
Hôm nay, bà ấy biết quá nhiều chân tưởng, không biết mình nên tin tưởng Ngôn Minh Phúc, hay là nên tin tường Ngôn Minh H.
Bà ấy bị kẹp ở bên trong, tình thế khó xử, trái tim cũng sắp bị xé rách thành hai nửa.
Đau Đau đớn đến khó có thể thở dốc.
Ngôn Minh Phúc nghe được lời này, trái tim giống như bị cho một đòn trí mạng.
Thật lâu sau, ông ấy mới ngập ngừng cảnh môi, nói: “Hèn mọn.
Vậy thì sao chứ, anh ở trước mặt em, chưa bao giờ ngẩng cao đấu.
Anh nguyện ý, chỉ cần em không rời xa anh, muốn anh làm gì anh cũng đều đồng ý.
Mạng sống của anh cũng cho em rồi, hèn mọn thì là gì chứ?”
.