Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Hứa Trúc Linh không nhịn được, đi lên ôm lấy bà “Mẹ nuôi, đều là con không tốt, phải nên ngăn cản mẹ, không cho mẹ đi ra phía sau.”

Thật ra, cô đã phát hiện ra một chút mạnh mối, hoàn toàn có thể ngăn cản Thẩm Thanh, nhưng mà…cô không ngăn cản, mới làm mọi chuyện biến thành tình trạng bây giờ, không thể cứu vẫn được nữa roi.

Thẩm Thanh chua xót lắc đầu: “Không trách con, mẹ biết cũng tốt, nếu không cả đời chẳng hay biết gì mà làm một người mù.
Con không sao chứ? Ông ta… Không làm con bị thương chứ”

Nhắc tới Ngôn Minh Hi, bà ấy vẫn có chút chưa xót, dù sao tình cảm trước kia cũng là thật.

Thời thiếu nữ, yêu một người, là cho rằng anh ta là cả thế giới của mình.

Bây giờ nghĩ lại, mình cũng thật là ngây thơ buồn Nếu lúc trước người bà ấy yêu chính là Ngôn Minh Phúc, thì bây giờ có thể là hoàn cảnh khác rồi không?

Cho nên quan trọng nhất vẫn là yêu một người, không nên quá mù quảng “Mẹ nuôi, mẹ cứ nhốt mình ở trong phòng, cũng không phải một cách hay.
Bố nuôi rất lo lắng cho mẹ, khi con tới đây, thấy trạng thái của ông ấy thật sự không ổn “Mẹ biết.
Nhưng mà, mẹ không biết nên đối mặt với ông ấy như thế nào.” Thẩm Thanh đau khổ mà lắc đầu, mấy chuyện liên tiếp này, đối với bà ấy là một đà kích thật sự quá lớn.
“Vậy mẹ muốn trốn tránh cả đời sao? Bố nuôi là người đau khổ nhất, ông ấy là một người đàn ông, trong lòng đang rì máu, cũng sẽ không nói cho me biết, bởi vì ông ấy cần phải kiên cường.
Con biết mẹ cũng đau khổ, nhưng mẹ có thể phàn nàn, còn bố nuôi có đau khổ mà khó nói thành lời.”

Lời này như gỗ vào trong lòng Thầm Thanh.

Bà ấy là phụ nữ, có thể phàn nàn, nhưng ông ấy là đàn ông, ông ấy cần chống đỡ toàn bộ gia đình, cho dù trong lòng có đau đớn, cũng không thể biểu hiện quá lộ liễu.
Toàn bộ nhà họ Ngôn còn đang đề ở trên người ông ấy, trong lòng ông ấy đau đớn nhiều năm như vậy, phải nói với ai đây?

Thẩm Thanh bỗng nhiên nghĩ tới một người Ảnh Họa Bì.
Người đó tên là Ảnh Họa Bì đúng không?

Bà ấy loáng thoáng nghe thấy Ngôn Minh Phúc gọi anh ta như vậy.

Bà ấy sốt ruột hoảng hốt xông ra ngoài, Hứa Trúc Linh cũng nhanh chóng đuổi theo.

Cô rất quen thuộc nhà họ Ngôn, có thêm một khuôn mặt xa lạ cô ấy cũng tìm được rất nhanh.

Ảnh Họa Bì ở phòng cho khách, sau khi Hứa Trúc Linh đi vào, luôn cảm thấy người này rất quen, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.

Ảnh Hoa Bì chẳng qua chỉ là một biệt danh, sở dĩ gọi như vậy, là bởi vì anh ta có một đôi tay khéo léo, có thể tuỳ ý thay đổi khuôn mặt của mình.

Kỹ thuật trang điểm của anh ta có thể nói là hạng nhất, hơn nữa am hiểu cách làm các loại mặt nạ da người, dán ở trên mặt, khó phân biệt được thật giả.

Giờ phút này, anh ta đã thay đổi một khuôn mặt khác, trên mặt có một vết sẹo dài bằng ngón tay, giống như là một tên xã hội đen tàn nhẫn, “Câu là Ảnh Họa Bì, đúng không “Ừm, là tôi, bà Ngôn tìm tôi có việc sao?”

“Có phải cậu và Ngôn Minh Phúc quen biết rất nhiều năm rồi không?”

“Đếm bằng ngón tay, đã mười mấy năm rồi, nói đúng ra là tôi còn hiểu rõ chống của chị hơn chị.

Ảnh Hoa Bì cười cười, vết sẹo trên mặt trông càng thêm dữ tợn đáng sợ.
“Vậy cậu…vậy cậu có thể nói cho tôi, mấy năm nay rốt cuộc là như thế nào không?”

Giọng nói của bà ấy vô cũng run rẩy vang lên.

Ảnh Họa Bì nghe được lời này, thở thật dài một hơi, nói: “Chị Thanh, tôi hy vọng chị mau chóng tinh táo lại, đối xử thật tốt với Ngôn Minh Phúc, anh ấy đã thật sự trả giá quá nhiều quá nhiều vì chị rồi.
“Chuyện năm đó, tôi cũng không tham dự, lúc ấy tôi và Ngôn Minh Phúc vẫn còn chưa quen biết, nhưng sau đó anh ấy có nhắc tới với tôi.
Ngôn Minh Phúc sẽ không chủ động giết người, nhưng anh ấy sẽ tự bảo vệ mình, nếu người khác gây nguy hiểm đến tính mạng của anh ấy, vậy thì anh ấy sẽ tuyệt đối không nương tây.

“Nói vậy Ngôn Minh Hi thật sự muốn anh ấy, nên anh ấy mới có thể có suy nghĩ muốn giết người, muốn ra tay trước, Máy năm nay, anh ấy có được tập đoàn của Ngôn thị, cũng có được chị, Ngôn Minh Phúc có mưu lược, Ngôn thị ở trong tay anh ấy tất nhiên là có thể lớn mạnh, chỉ sợ khiến người ta không theo kị.

“Nhưng mà, anh ấy vì bảo vệ bà mà đắc tội với không ít người, giống như là một tên đâm đầu vào tường, biết rõ sẽ không có một chút lợi ích nào, nhưng anh ấy vẫn không chút do dự.
Những việc này, nói vậy chắc chị cũng nhìn thấy, còn về chuyện con trai chị, chuyện này khiến tôi cảm thấy rất ngoài ý muốn, tôi không ngờ anh ấy yêu chị, lại vướng sâu vào trong vũng lầy đến nông nỗi như vậy”

“Vì chị, không chỉ không cần đứa con thuộc về mình, thậm chí còn muốn nuôi dưỡng con của người phụ nữ mình yêu và kẻ thủ, điều này khiến tôi bội phục anh ấy! Đời này Ảnh Họa Bì tôi chưa từng bội phục ai, Ngôn Minh Phúc là người đầu tiên, thử hỏi có người đàn ông nào có thể vô tư như thể, yêu một người phụ nữ sâu tới tận xương tuỷ như này?

“Mấy năm nay tôi vẫn luôn làm nhiệm vụ anh ấy bàn giao cho tôi, ở lại London, giám sát nhất cử nhất động của Ngôn Minh Hi.
Anh ta tìm được một chỗ dựa không tê, tôi không làm gì được, cũng chỉ có thể nói cho Ngôn Minh Phúc rủi ro, rồi quan sát chặt chẽ.
Từ khi anh biết tin Ngôn Minh Hi vẫn còn sống, anh ấy chưa từng ngủ ngon giấc, luôn lo lắng ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ ngày này vẫn tới, tôi nghĩ anh ấy chưa bao giờ hối hận, nếu cho anh ấy thêm một cơ hội nữa, tôi nghĩ anh ấy cũng vẫn làm như vậy.

Lời nói của Ảnh Họa Bì có chút sâu xa.
“Chị Thanh, nếu chị còn không vượt qua được rào cản này, vậy thì chị thật sự có lỗi với Ngôn Minh Phúc, chị cũng không xứng để anh ấy..

Ảnh Họa Bì còn chưa nói xong câu phía sau, không ngờ Ngôn Minh Phúc vội vàng đi tới, lạnh lùng quát một tiếng.
“Đủ rồi, người phụ nữ của tôi, không tới lượt người khác phê bình”

“Ai da, nếu không phải biết anh là dạng người gì, tôi đã đánh với anh một trận từ lâu rồi.
Tôi có ý tốt nói chuyện giúp anh, còn anh thì sao, chỉ cần vợ, không cần anh em, điển hình của trọng sắc khinh bạn.”

Ảnh Hoa Bi bất đắc dĩ nói, rất biết điều mà rời đi.

Anh ta phát hiện Hứa Trúc Linh còn đang ngày ngốc đứng ở cửa, túm lấy cổ áo của cô, nói: “Con nhóc này, sao không biết phép tắc như vậy, không biết cho người là một không gian riêng sao? Đi đi đi, đi uống trà với chú Hứa Trúc Linh cứ như vậy bị anh ta xách đi như xách một con gà.

Ngôn Minh Phúc lo lắng nắm tay Thẩm Thanh, nói: “Em đừng để ý lời cậu ta nói, cậu ta thường xuyên nói hươu nói vươn Ông ấy còn chưa nói xong, bàn tay Thẩm Thanh đã đặt lên gò má ông ấy.

Rõ ràng là cả một đêm ông ấy không ngủ, trong ánh mắt đầy tơ máu, hốc mắt cũng hơi hơi lõm xuống dưới.

Bà ấy khóc không thành tiếng, đau lòng thay cho Ngôn Minh Phúc.
“Bà xã, em đừng khóc, tất cả đều là anh sai.
Bà xã, anh biết sai rồi.”

“Ngôn Minh Phúc, người nên nói xin lỗi chính là em.
Em muốn tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, vẫn sẽ sống những ngày tháng hạnh phúc như trước.
Chuyện cũ năm xưa đều trôi qua rồi, em cũng không muốn nhắc tới nữa.
Em chỉ biết, người em yêu là Ngôn Minh Phúc, như vậy là đủ rồi.”

“Được! Anh giúp em chọn quần áo, trang điểm cho em, rồi đưa em đi ra ngoài ăn đồ ăn ngon.
“Ai nói tình cảm của vợ chồng trung niên sẽ rơi vào nhạt nhẽo chủ, ai nói sẽ có bảy năm ngứa ngáy, chúng ta ấy à, phải ở bên nhau tới thiên trường địa cứu, tận hưởng hết cả cuộc đời này.”

“Ừm, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, cả đời!

Thẩm Thanh nghen ngào nói.

Mà Trúc Linh bị túm ra sau vườn hoa, Ảnh Hoa Bi rất quen thuộc, gọi người hầu pha cho mình một ấm hồng trà Ceylon.
“Thời tiết tháng năm, nên ăn ăn uống uống ngủ ngủ.”

“Chủ, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không, vì sao cháu thấy chú lại cảm thấy rất quen thuộc như vậy chứ?”

“Cô gái, không phải là cháu yêu chủ chứ? Người theo đuổi chủ, đều bắt chuyện như vậy!” Ảnh Hoa Bì đắc ý nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui