Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Bạch Minh Châu vừa nhớ tới chuyện này, vội vàng giải thích: "Anh ấy là hàng xóm, cũng là đồng nghiệp của con, nên đến nhà con ăn cơm.
Chuyện chỉ có vậy.
Chú thím, chuyện không như chủ thím nghĩ đâu, chú xem, trong nhà con đầu có đồ đạc gì của đàn ông, đúng không? "

Bạch Hoàng Nham lập tức rà soát xung quanh một vòng, thấy đúng là không có vật gì của đàn ông mới yên tâm.
“Thật không?” Ông ấy vẫn hỏi thêm một câu nữa.

Ôn Mạc Ngôn lập tức giải thích: "Đúng vậy, châu sống ở bên cạnh, cháu và Minh Châu là đồng nghiệp."

Đột nhiên gặp người thân của Bạch Minh Châu, Ôn Mạc Ngôn căng thẳng đến mức suýt chút nói lắp

Nhưng nhớ đến Bạch Minh Châu đã nói rằng chú của cô ấy ghét nhất người nói chuyện lắp ba lắp bắp liền sơ đến mức thắng cả lưỡi.

Sức mạnh của sự sợ hãi đúng là vô tận mà.
"Minh Châu, cháu có dép lê đi trong nhà không? "Không cần dâu, chủ thỉm cứ vào đi, dù sao nhà châu cũng không có dép.
Bạch Minh Châu thản nhiên nói.
"Ai nói không có? Tôi vừa mới mang xong!" Ôn Mạc Ngôn dứt lời liền lãi từ trong cái tủ bên cạnh lối vào ra hai đội dép lê sạch sẽ, nói: "Chú thím mang đôi này đi."

Vợ chồng Bạch Hoàng Nham trong giây lát nhìn anh một cách kỳ lạ.

Tại sao anh ta lại biết rõ về nhà của Minh Châu như vậy?

Bạch Hoàng Nham nghĩ xong định hỏi thì bị mẹ Bạch cản lại.
"Mau thay dép đi."

Bạch Hoàng Nham im lặng, thay dép đi vào.
"Chú thím ăn gì chưa? Con với Ôn Mạc Ngôn đúng lúc chuẩn bị ăn cơm xong, hai người cùng ăn chút đi." "Chủ thim ăn.

Bạch Hoàng Nham vốn dĩ muốn nói rằng mình đã ăn rồi, suy cho cùng cũng muộn như vậy rồi, bọn họ định ghé xem thử rồi đi thôi.
không ngờ mẹ Bạch ngăn ông ấy lại, nói: "Cũng được.
Vừa này ăn gì cũng tiêu hết rồi.
Thím với chủ con ăn thêm nhé." "Minh Châu, bữa ăn này là con nấu hả? Tay nghề con tốt vậy sao?" "Là Ôn Mạc Ngôn nấu ạ.
Con bị bệnh nên anh ấy đến thăm con." "Vậy à? Nhìn không ra đó, thanh niên bây giờ còn có kỹ năng bếp núc tốt ghê, chủ của con chai dầu trong bếp bị đổ cũng không biết đường phụ giúp thím một chút." "Thim quá khen rồi, để cháu nấu thêm mấy món nữa cho chủ thím." “Để tôi" Bạch Minh Châu đứng lên, nhưng bị anh ngăn cản.
“Em không ra vào bếp thường xuyên, xem chừng bát đũa để ở đâu em cũng không biết.
Dù sao cũng đều do tôi sắp xếp.
Để tôi."

Sau đó, Ôn Mạc Ngôn đi vào phòng bếp, lấy ra hai bộ bát đũa, bưng lên cho họ một tô canh

Me Bạch uống xong canh, hết lời khen ngợi Ôn

Mạc Ngôn.
môn Mạc Ngôn này, cháu có phải là người địa phương không? Nghe giong cháu hình như không giống làm "Nhà cháu trước kia ở Đà Nẵng.
Đến đời bố cháu thì chuyển việc kinh doanh của mình đến London ở Anh.
Bây giờ người nhà cháu đều định cư ở đó.
Cháu hiện tại làm việc trong Tập đoàn JC, sống ở đây." "Vậy chắc cháu rất hay chăm sóc cho Minh Châu nhà thím đúng không? Tuy là con gái nhưng nó cầu thà lắm, nhiều lúc còn không cần thận chút nào!" " Mặc dù có một chút, nhưng vẫn không sao.
Năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, giảm đốc hay khen ngợi cô ấy lắm!” “Thật sao? Minh Châu trước giờ chưa nói chuyện này cho chú thím biết.
Đúng là con trẻ lớn rồi, càng ngày càng xa cách với người thân."

Suốt bữa cơm, hầu như đều là mẹ Bạch với Ôn Mạc Ngôn tán gẫu.

Bạch Minh Châu luôn cảm thấy bầu không khí kỳ quặc, mọi thứ dường như đang phát triển theo một hưởng kỳ lạ.

Ánh mắt của thím chính xác là kiểu mẹ vợ nhìn con rể, đây là chuyện quái gì thế?

Bữa cơm không dễ dàng ai cũng kết thúc.
Ôn Mar Ngôn còn mang bắt đùa rửa sạch trước khi rời đi.

Trước khi đi, anh còn dặn Bạch Minh Châu buổi tối trước khi đi ngủ nhờ uống thuốc, thuốc đã chuẩn bị sản để bên giường.

Sau khi Ôn Mạc Ngôn đi, mẹ Bạch không nhịn được nữa liền hỏi: "Thanh niên này thật sự chỉ là đồng nghiệp với con sao?" "Vâng ạ" "Đồng nghiệp gì chứ, tên nhóc đó rõ ràng là có ý đồ." - Bạch Hoàng Nham nói.
"Con xem, đến chủ của con là lão già cộc cằn còn nhìn ra, con vẫn còn chưa nhìn ra sao? Không thích con mà người ta có thể nấu ăn cho con sao, có thể quan tâm con bệnh gì sao? Người ta còn có thể liên tục khen con trên bàn ăn, phản bác lại tất cả các khuyết điểm của con mà thím nói sao?" “Anh ấy đúng là thích con, nhưng anh ấy thiếu tinh ý, bản thân anh ấy còn không biết điều đó “Thanh niên người ta không biết, con cũng giả vớ hồ đồ luôn à? Trong lòng con còn không rõ sao? Vậy con nghĩ thế nào đây?" Mẹ Bạch vội vàng hỏi.

Bà thấy cậu thanh niên đó, mọi thứ đều ổn.
Diện mạo đẹp trai, dáng vẻ đàng hoàng, người cao ráo, trắng trẻo, nhìn phát biết ngay là một quý ông.

Nói năng lịch sự, hơn nữa còn biết nấu ăn, bây giờ đi đầu tìm được một người đàn ông tốt như vậy? "Con...Con chưa nghĩ gì cả, con chỉ xem anh ấy là bạn, không muốn tiến xa hơn." Bạch Minh Châu đau đầu nói, cô sợ rằng nếu tiến xa hơn, ngay đến bạn cũng không thể làm.

Anh ấy càng đối xử tốt với cô bao nhiêu, cô càng thấy có lỗi bấy nhiêu.
“Trong lòng con vẫn còn Nguyên Doanh, phải không?" Bạch Hoàng Nham hỏi thẳng.

Lời vừa nói ra, cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.
Sắc mặt Bạch Minh Châu nhất thời tái nhợt, hai måt toi sam.

Mẹ Bạch tức giận liếc một phát, cấu vào cánh tay ông một cách thô bạo, "Ông ra ngoài đợi tôi, tôi muốn nói chuyện với Minh Châu." "Chuyện phụ nữ mấy người thật rắc rồi.
Tình cảm nào biết rõ không có kết cục thì nên sớm buông bỏ đi, tổn thương người cũng tổn thương mình" "Không nói một câu thì ông thiết b

Mẹ Bạch mắng.

Bạch Hoàng Nham quay lưng bỏ đi.
"Đừng nghe lời của chủ con nói bậy, ông ấy là vậy đó, có gì nói đó.
Cũng không biết trong giới quan chức đã làm mất lòng bao nhiều người rồi.
Thim nghĩ chức thượng tưởng của ông ấy làm không bao lâu nữa đâu.
Sớm muộn gì cũng bị đình chỉ.
" "Thật ra chủ nói đúng.
Tình cảm mà rõ ràng biết là không thể thì nên từ bỏ càng sớm càng tốt.
Con cũng đã từ bỏ rồi, chỉ là trong lòng không vui thế thôi.
Con sẽ không quấy rầy Nguyên Doanh nữa, cũng sẽ chúc phúc cho anh ấy với Cổ Ngọc Vy.
Chỉ là con chưa nghĩ đến việc bắt đầu một mối quan hệ mới.
" “Trước đây thim không thích đứa con đó của Lý Hải Long, cũng không thích con tìm quân nhân.
Không dễ dàng gì mà con đi được trên con đường bản thân thích, đừng tìm người đàn ông khó nắm bắt về nữa.
Thím thấy Ôn Mạc Ngôn là một đứa trẻ tốt, cậu ta đổi với con bảo sao nghe vậy, tốt biết bao? "Đương nhiên, nếu con không muốn thim ngắn cản, chỉ là con nhà người ta khá ngốc, đừng có ức hiếp người ta "Con không ức hiếp, chưa hề luôn, con còn không dám nói những lời tin nhân với anh ấy, vì sợ làm tổn thường trái tim anh ấy"

Bạch Minh Châu xấu hổ nói, cô ấy vẫn canh cánh trong lòng về chuyện xảy ra lần trước.

May là bản thân anh ấy chưa hiểu rõ, cô cũng không từ chối rõ ràng, sợ sẽ giảm lên vết xe đổ "Vậy con có để ý cậu ấy không?"

Để ý.

Cô có để ý.
Ôn Mạc Ngôn vì cô làm từng chuyện một, cô đều thấy rõ hết, con người chứ đâu phải cây cò, sao có thể vô tình được?

Anh ấy đối xử với cô rất tốt, nguy nan ập đến, luôn là người đầu tiên lao đến trước mặt cô, thà bị đánh sống dở chết dở còn hơn để cô bị thương dù chỉ một chút.

Đi bằng ban công nguy hiểm như vậy, anh ấy vẫn can đảm xông vào, cũng không biết anh ấy lấy dũng khí ở đâu.

Cô cũng sẽ mềm lòng, nhưng mềm lòng không nên xem là tình yêu.

Hơn nữa, cô muốn một người đàn ông đủ trưởng thành, Ôn Mạc Ngôn bây giờ rõ ràng không phù hợp.

Cô ấy chính là đang cố một người giống Nguyễn Doanh để khỏa lấp đi khoảng trống trong tim.
Đến bản thân cô ấy thậm chí còn không ý thức được sự tồn tại của vấn đề này.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui