“Có chuyện gì sao?”
“Muốn nói xin lỗi với em, đừng giận tôi nữa được không?”
“Nếu tôi nói không được thì sao?”
“Vậy ngày mai tôi làm đồ ăn ngon để xin lỗi.”
“Vậy nếu tôi tha lỗi cho anh rồi thì sao?”
“Tôi sẽ rất vui, ngày mai cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho em.
Bạch Minh Châu nghe thấy thế thì bật cười.
“Em cười rồi, vậy chắc là không có chuyện gì rồi.” Ôn Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm.
“Ngủ đi, tôi mệt rồi.”
“Ừm, vậy ngủ ngon.
Ôn Mạc Ngôn cúp máy, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch Minh Châu thức dậy xuống tầng, Bạch Hoàng Nham ngủ say cả đêm vẫn còn chưa dậy.
“Thím, thím làm gì vậy? Thơm quá!”
“Không phải thím làm, là Ôn Mạc Ngôn nhất định muốn làm cho con, thím ngăn nhưng không được.”
Bạch Minh Châu vào bếp, thấy Ôn Mạc Ngôn đang rản bánh, nói: “Anh cũng biết làm bữa sáng kiểu Trung à?”
“Nhà tôi ít khi ăn đồ Tây cho nên tôi thường hay làm đồ Trung.
Ngồi xuống đi, xong ngay đây.”
Ôn Mạc Ngôn đúng là nói được làm được, bảo phải làm đồ ăn ngon cho cô thì không hề làm ẩu chút nào.
Vốn dĩ hôm nay bọn họ nên đi, nhưng không ngờ mẹ Bạch không cho, bảo rằng cuối tuần hiếm hoi, ở nhà hai ngày.
“Con thì được nhưng anh ta cũng được à?”
Dù sao thì cũng là người ngoài mà? Tùy ý vậy à? “Chú con thích nó, đều xưng anh gọi em cả rồi, ở nhà hai ngày thì có sao.
Đợi lát nữa con đi mua thức ăn với thím, xách giỏ cho thím.”
“Cháu cũng đi nữa, cháu thường hay đi chợ.
“Thật không? Vậy thì cùng đi! Cuối cùng thím cũng không còn cô đơn một mình nữa rồi.”
Thế là ba người ra ngoài, Bạch Minh Châu vốn không muốn đi, nhưng bị mẹ Bạch kéo đi.
Mẹ Bạch thường hay đi chợ rau gần đó, cho nên gặp được rất nhiều người quen.
“Bà Bạch, dẫn cháu gái đi mua thức ăn à?
Đây là… “Bạn của Minh Châu, đến nhà chơi.”
“À! Là cháu rể à! Chúc mừng, chúc mừng nhé!”
“Minh Châu đúng là có phúc, tìm được một người bạn trai đẹp trai như vậy, có tương lại rồi!”
“Cháu rể nhà bà tốt quá, còn cùng bà đi mua thức ăn, nhìn cái là biết người có hiểu rồi.”
“Đâu có đâu có!”
Mẹ Bạch cũng không giải thích, mà ngược lại nghe tiếng “cháu rể” bọn họ nói, trong lòng còn vui mừng.
Bạch Minh Châu muốn giải thích, nhưng lại bị Ôn Mạc Ngôn cản lại.
“Bây giờ, cho dù em có không muốn diễn kịch với tôi cũng không được rồi, đoán là làng trên xóm dưới đều không dám giới thiệu đối tượng cho em nữa.”
“Anh… Im ngay cho tôi!”
Bạch Minh Châu chán nản trừng mắt, nhấc chân giảm mạnh vào giày anh ta.
Ôn Mạc Ngôn bỗng chốc nhíu mày, nhưng lại nhịn đau mà không thốt lên lời nào.
Cuối cùng, Bạch Minh Châu mềm lòng nên thả chân ra.
“Tôi biết ngay là em đau lòng mà.”
Giọng anh ta trầm xuống, xem ra vừa rồi không đủ đau.
“Nằm mơ! Mua rau của anh, xách giỏ của anh đi
Bạch Minh Châu nói không hề khách sáo.
Buổi trưa lúc trở về thì Bạch Hoàng Nham đã tỉnh, hoa mắt chóng mặt.
Ông ấy thấy Ôn Mạc Ngôn như không hề chuẩn bị gì thì biết ngay tên nhóc này cố ý nhường mình, e là ván cờ trước đó cũng thế.
Mặc dù trong lòng Bạch Hoàng Nham có hơi không phục, không cam tâm thua một thằng nhóc, nhưng cũng thua một cách tâm phục khẩu phục, thật là càng nhìn càng thích đứa trẻ này.
Nếu thật sự có thể thành đối với Minh Châu nhà ông ấy thì sau này ông ấy xuống suối vàng cũng có thể không thẹn với anh cả và chị dâu rồi.
Phụ nữ thì bận rộn trong bếp, còn hai người đàn ông thì ở trong thư phòng pha trà luận đạo.
Không ngờ Ôn Mạc Ngôn đọc sách rất nhiều, cũng đọc rất chăm chú, còn có hứng thủ với sách quân sự và chính trị.
Trò chuyện với ông ấy cũng rất hợp.
Bạch Hoàng Nham không khỏi cảm khái, về vai anh ta nói: “Nếu cháu gặp được chú sớm vài năm, chủ nhất định sẽ tiến cử cháu đi lính! Nếu có thời gian, cháu nhất định sẽ đạt được thành tựu.”
“Chú, cháu không được đâu, lúc nhỏ sinh ra cháu đã mắc bệnh nặng, cơ thể rất yếu, e là không thể đi lính được.”
“Đừng nghĩ người lính bọn chú cao lớn thô kệch, chỉ có tứ chi phát triển mà đầu óc không thông minh, bọn chủ cũng phải chỉ huy nhân tài, chẳng hạn như tham mưu trưởng gì gì đấy.
Tên nhóc cháu thông minh, rất có triển vọng! “Cảm ơn lời khen của chủ, cháu nghĩ không đi lính cháu cũng có thể đạt được thành tựu ở phương diện khác.”
“Chú tin điều này, cháu cũng không phải người vô dụng.
Nhóc con, chúng ta thương lượng đi, nếu cháu không làm cháu rể của chủ, chi bằng chúng ta kết nghĩa đi, thế nào?”
“Cái này…
Ôn Mạc Ngôn không ngờ Bạch Hoàng
Nham lại táo bạo như vậy, như vậy cũng được à, chẳng phải khoảng cách quá lớn sao? “Nhưng mà chú vẫn hi vọng cháu làm cháu rể của chú.
Nhóc con, cháu thích Minh Châu nhà chủ không? Minh Châu nhà chú xinh đẹp, vóc dáng cũng đẹp, gia thế học thức cũng tốt, hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối.
Tất nhiên, cô cháu gái này của chú tính tình không tốt, từ nhỏ đã bị chiều hư rồi, cháu phải khoan dung nhiều.”
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy thế thì trái tim lại đập mạnh.
Anh ta thích Bạch Minh Châu không?
Nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt anh ta đỏ ửng, cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó, không thể thốt nên lời.
“Cháu… Cháu không biết.
Anh ta thốt ra vài chữ, có hơi mù mờ.
Anh ta chưa từng yêu đương, còn không biết thích là thế nào.
Nhưng vẫn có một chút chắc chắn, anh ta rất tán thưởng cô gái như Bạch Minh Châu, mặc dù bên ngoài trông cao lớn nhưng thực ra nội tâm rất dịu dàng và tinh tế, cũng là một cô gái cần được bảo vệ mà thôi.
Anh ta chưa từng cảm thấy cô ấy là một cô gái, anh ta nhớ mãi cái đêm say rượu kia, cô ấy khóc rất thảm hại, hỏi vì sao người khác không cần mình.
Chắc là trong lòng cô ấy có người cô ấy thích, chỉ là người kia không thích cô ấy.
Anh ta cũng thật lòng hi vọng, Bạch Minh Châu có thể tìm được một người mà mình thích, đối phương cũng thích cô ấy, hai người hạnh phúc ở bên nhau.
“Chuyện tình cảm sao có thể không biết được chứ? Thích chính là thích, không thích thì là không thích, làm gì có kiểu đáp án là không biết đâu?”
“Cô ấy không thích cháu, cũng không xem trọng cháu lắm, cô ấy sẽ tìm được người tốt hơn, cháu không được.”
Anh ta tự mình phủ nhận chính mình.
Anh ta chỉ có hai tháng ngắn ngủi, sau khi kết thúc hai tháng này thì phải quay về nhà họ Ôn kế thừa sản nghiệp.
Chỉ sợ sau này anh ta phải ở London, bố mẹ Bạch Minh Châu đã qua đời, cô ấy đã ở nhà chủ nhiều năm như vậy.
Bên trên còn có một người anh làm quân y, chắc chắn sẽ không gả cô ấy đi xa.
Huống hồ, Bạch Minh Châu sao có thể xem trọng một người ốm yếu như mình.
Người cô ấy muốn tìm, chắc chắn là người có thể bảo vệ cô ấy cả đời, còn mình… thôi bỏ đi.
Đừng làm lỡ người ta, cũng đừng để mình chìm trong vũng bùn.
Anh ta khẽ lắc đầu, đôi mắt hơi ảm đạm.
Bạch Hoàng Nham thấy anh như vậy cũng không tiện nói nhiều, dù sao thì chuyện tình cảm cũng do bản thân mình làm chủ, người khác không thể nào quyết định thay anh được.
Cho dù cậu ta với Bạch Minh Châu không ở bên nhau thì mình cũng không chịu thiệt thòi gì, dù sao thì mình cũng nhận người anh em này rồi, đúng là hợp nhau quá.
“Uống trà uống trà!” Bạch Hoàng Nham đổi đề tài, chỉ hận không thể kết nghĩa huynh đệ ngay bây giờ
.