"Thế nào, thức ăn không hợp khẩu vị à?" Anh quan tâm nói.
"Không...
Lúc nãy trước khi ra ngoài em đã ăn rồi, cho nên không thấy đói." Cô lựa chọn nói dối, sợ Ngôn Phúc Lâm lo lắng cho mình.
Chuyện giữa cô cùng Cổ Thành Trung cũng khó nói ra với người khác, rất xấu hổ.
Cô cảm thấy mình rất thất bại, bị một người nằm bất tỉnh nhân sự làm cho xấc bắc xang bang, điên thảo tâm thần, đúng là vô dụng thật.
Nhưng mà cô có thể làm sao đây, Cổ Thành Trung không thể bỏ mặc cô ấy, cho dù không còn tình yêu, nhưng nể tình xưa cũng không khả năng làm như không thấy.
"Em cố ăn nhiều một chút, Hứa Trúc Linh luôn thích ăn uống lại không thiết ăn, anh không quen thấy em như thế, em làm anh lo đó." "Không có không có, em ăn được mà." Cô vội vàng nói, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cuối cùng bởi vì ăn quá nhanh mà bị sặc, Ngôn Phúc Lâm đau lòng không thôi, lập tức bưng nước nóng tới cho cô, không ngừng vỗ vỗ sau lưng cô.
Cô họ khan, nước mắt cũng rơi xuống, sắc mặt đỏ lên, ôm ly nước hớp từng ngụm.
"Không sao chứ? Sao anh lại vô tâm đến thế nhỉ, đều tại anh bắt em ăn cả.
Không ăn nữa, chúng ta vào trường học tản bộ một chút."
Vốn là bữa cơm này là cô mời, nhưng cuối cùng vẫn là Ngôn Phúc Lâm cà thẻ thanh toán, bản không cho cô bất kỳ cơ hội nào.
Anh còn cười an ủi, một quý ông không thể khiến cho phụ nữ trả tiền, huống chi bữa cơm này không thể làm anh nghèo đi, nên cô không cần để ý.
Hai người tản bộ bên trong đại học Đà
Nẵng, cảnh vật trong trường rất hữu tình, gió thổi nhẹ nhàng.
Ngôn Phúc Lâm cuối cùng vẫn không kìm chế được, hỏi: "Em và...
Cổ Thành Trung vẫn ổn chứ?" "A?" Cô sửng sốt một chút, rồi trả lời: "ổn cả ạ." "Vậy hai người định lúc nào kết hôn?" "Chờ em tốt nghiệp, lúc đó em cũng đủ tuổi rồi, một năm nữa thôi."
Một năm...
Nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, ai biết sẽ phát sinh biến số gì.
Trước kia, cô rất chắc chắn, hai người nhất định có thể đi tới lâu đài hôn nhân, nhưng bây giờ...
Cô không nhịn được suy nghĩ lung tung.
"Một năm rất nhanh...
Đến lúc đó anh sẽ tiễn em đi lấy chồng, quà mừng cưới nhất định sẽ nhiều hơn tất cả, như vậy nhà chồng cũng sẽ không coi thường em." Ngôn Phúc Lâm ôn hòa nói, những lời này nghe có vẻ nhẹ như không, thực ra anh đã dùng hết dũng khí toàn thân.
Cười chúc phúc người mình thích ở bên cạnh khác, là một chuyện vô cùng khó khăn.
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là lấy nhà họ Ngôn làm trụ cột, cho cô một chỗ dựa vững chắc nhà mẹ đẻ.
Anh suy nghĩ đến tình huống xấu nhất, dù là sau này Hứa Trúc Linh ở bên kia bị uất ức, cũng có thể trở về bên cạnh anh mà không cố kỵ gì, anh có thể chống đỡ hết thảy, cho cô một đời không lo nghĩ, bảo vệ cô bình yên vô sự.
Chỉ cần cô bằng lòng...
"Cám ơn anh trai." "Em khách sáo với anh cái gì hả? Con bé ngốc! Năm nay sinh nhật định tổ chức ở đâu, anh mua bánh kem cho em nào!" "Không cần...
Em và Cổ Thành Trung làm nho nhỏ với nhau là được, em sợ em ăn không nổi hai cái bánh kem đâu." "Vậy sao, cũng đúng, nhất định là em muốn bên cậu ấy rồi.
Nếu như có thể nhín chút thời gian trở về ăn một bữa cơm, bố mẹ vẫn nhắc em, còn muốn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho em, nhưng anh cảm thấy làm vậy thì quá phô trương, chắc chắn em không thích, liền ngăn cản bố mẹ, ăn một bữa cơm đơn giản là được rồi.
Dĩ nhiên...
Em cũng có thể đưa Cổ Thành Trung tới, mọi người đều không phải là người ngoài, đúng không?" "Bố nuôi mẹ nuôi cũng biết sinh nhật em sao?" Cô có chút kinh ngạc, rõ ràng cô không có nói cho họ biết.
"Dĩ nhiên, em là con gái của bọn bọ, bố mẹ cũng rất coi trọng em, làm sao có thể không biết sinh nhật của em được? Mẹ đã bắt đầu chuẩn bị từ rất sớm rồi, còn mua quà cho em nữa đấy, anh không nói đâu, đến lúc đó sẽ cho em ngạc nhiên mừng rỡ." "Ôi thế à, vậy buổi tối em sẽ trở về sớm một chút, sang nhà bố mẹ ăn cơm.
"Làm gì không thân thiết như vậy, đó cũng là nhà em mà.
Chúng ta đi dạo một chút đi, đi mua quần áo với anh."
Hứa Trúc Linh gật đầu một cái, trong lòng ấm áp.
Không ngờ còn có nhiều người nhớ sinh nhật mình như vậy, năm trước cũng chỉ có Bạch Minh Châu đúng giờ gửi tin nhắn chúc mừng, mua cho cô một chiếc bánh kem nhỏ, hai cô gái ở trong nhà trọ ăn mừng với nhau.
Không ngờ năm nay, dường như không còn giống như vậy nữa.
Chớp mắt một năm, thoáng một cái đã qua.
Cô rời khỏi nhà họ Hứa, trốn chạy khỏi sự kiềm tỏa của họ, lại gặp vợ chồng Ngôn Minh Phúc, khiến cô cảm nhận được ấm áp đã lâu không thấy.
Cảm giác có người nhà thật là tốt, được người ta nhớ đến, thật rất hạnh phúc.
Chỉ là không biết Cổ Thành Trung có nhớ hay không...
Đến bây giờ anh cũng không nói gì, là bận rộn quá nên quên sao?
Hay là trong lòng anh có người khác, đã sớm ném ngày sinh nhật cô ra ngoài chín tầng mây rồi? Cô càng nghĩ càng cảm thấy sợ, không muốn tin anh sẽ như vậy.
Anh không nói, nói không chừng là chuẩn bị cho cô một sự bất ngờ.
Huống chi bọn họ đã hẹn nhau sẽ đi suối khoáng nóng Hòa Thiên, anh là người giữ lời hứa như vậy, chắc chắn sẽ không quên.
Cô và Ngôn Phúc Lâm đi với nhau đến tám giờ tối, anh mới đưa cô về nhà.
"Cảm ơn anh đã đi với em cả ngày nay."
Cô thật lòng nói cảm ơn, Ngôn Phúc Lâm tựa hồ đã nhìn ra tâm trạng cô không tốt, cố ý đi với cô cả ngày, đi công viên trò chơi, công viên nước, đi cả sở thú ngắm sư tử.
Anh không phiền chán, không vạch trần cô, khiến cho cô hết sức cảm kích.
"Anh thấy khát nước, em không định mời anh vào nhà ngồi một chút sao? Thân là anh trai, anh có thể xem thử không gian em sống chút được không? Cũng khiến cho anh yên tâm một chút." "Chết thật, xin lỗi anh, em đúng là vô tâm thật, không biết mời anh vào nhà uống ly nước nữa." "Em không chê anh phiền là được rồi." Hai người một trước một sau đi vào.
Chú An mở cửa, thấy Ngôn Phúc Lâm tới, liền chào hỏi một tiếng.
"Cô Trúc Linh, cô trở về là tốt rồi, ông chủ chờ cô lâu lắm đó."
Chú An nháy mắt, nhìn về phía ghế sa lon phòng khách.
Cổ Thành Trung ngồi ngay ngắn ở đó, sắc mặt hơi âm u.
Cô trong nháy mắt hiểu ngay, chuyện mình và Ngôn Phúc Lâm đi cả ngày hôm nay, chắc là anh biết.
Nhưng vậy thì thế nào?
Anh ở bên Lucia một ngày, cô có nói gì anh chưa?
Kể từ khi biết sự tồn tại của bạn gái cũ anh, cô chưa bao giờ gây sự với anh, ngược lại rất khoan dung, rất thông cảm, vậy anh cũng đừng bày sắc mặt đó với cô chứ.
Ngôn Phúc Lâm là anh trai trên danh nghĩa của cô, bọn họ đi ra ngoài cũng không vi phạm đạo đức luân lý gì, mình lại không làm bất kỳ chuyện gì phản bội anh, anh nổi giận làm gì.
"Mặc kệ anh ấy, tôi đâu có bảo anh ấy chờ tôi!"
Trong lòng cô cũng hơi bực bội, thở hắt ra một hơi.
Chú An nghe vậy, khẽ lắc đầu một cái, ông chỉ là một quản gia, cũng không tiện nói thêm cái gì.
Bọn họ đổi giày, Ngôn Phúc Lâm đến bên cạnh cô, nói: "Sao thế? Gây nhau à?" "Không có, anh mau vào đi."
Cô còn muốn che giấu, nhưng quá mức rõ ràng, cô căn bản không che giấu được.
Ngôn Phúc Lâm chẳng qua chỉ cười cười, sở đầu cô một cái: "Nếu như bị bắt nạt, nói cho anh biết, anh giúp em trút giận." "Cảm ơn anh trai."
Hai người đi vào, nào ngờ khỏe mắt Cổ Thành Trung từ đầu đến cuối đều rơi vào vị trí huyền quan, nhìn bọn họ vừa nói vừa cười, thậm chí sờ đầu vuốt tóc, làm ra mấy động tác thân mật như vậy.
Anh không khỏi trầm mặt xuống, bên trong giống như một lò lửa đang cháy đùng đùng, sóng ngầm mãnh liệt.
.