Hứa Trúc Linh cũng đi vào phòng bếp phụ giúp, nhưng mà Thẩm Thanh không cho, đưa cô khắp nơi tản bộ, tán gẫu.
Ngôn Phúc Lâm nhận được điện thoại của Khương Anh Tùng, hơi nhíu mày.
"Có phải cậu Ngôn đấy không? Cô Trúc Linh bây giờ đang ở chỗ anh phải không?" "Ừ, thì sao?" "Ông chủ nhà tôi đang chờ cô ấy, nên bây giờ tôi sẽ đến đón cô ấy đi, có thể thông báo một tiếng cho cô Trúc Linh được không?" "Con bé và Cổ Thành Trung tổ chức sinh nhật tôi không xen vào, nhưng bố mẹ tôi bận làm việc đến trưa, cơm trưa nhất định phải ăn ở đây"
Vốn quyết định là buổi tối, nhưng nếu buổi trưa cô tới, vậy thì bữa trưa hôm nay đương nhiên sẽ vô cùng phong phú.
"Như vậy...
Vậy tôi đợi mọi người dùng xong cơm trưa sẽ đón cô ấy đi, xin phép." "Được."
Ngôn Phúc Lâm cúp điện thoại, không nói cho Hứa Trúc Linh nghe chuyện này, cũng muốn cô yên tâm ở đây ăn một bữa cơm.
Thẩm Thanh dẫn cô ra vườn hoa tản bộ, cô mở miệng: "Bố nuôi mẹ nuôi vẫn tình cảm thắm thiết như bình thường nhỉ." "Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bất kể bao nhiêu tuổi cũng phải trưởng thành thôi, chẳng qua là cái giá phải trả quá lớn.
Trước kia, mẹ vẫn cảm thấy Ngôn Minh Phúc nợ mẹ là chuyện đương nhiên, vì ông ấy yêu mẹ nhiều hơn mẹ yêu ông ấy, nhưng xảy ra chuyện như vậy, mẹ nhanh chóng tỉnh ngộ, không có tình yêu nào là chuyện đương nhiên." "Ông ấy yêu mẹ hết lòng hết dạ, mẹ hằn phải bảo đáp hết lòng hết dạ.
Ông ấy yêu mẹ một trăm phần trăm, mẹ cũng phải yêu ông ấy một trăm phần trăm, không nên để kém hơn.
Vợ chồng cũng không phải chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn, mà là gánh vác một gia đình.
Ngôn Minh Phúc từ trước đến giờ đều nhất mực vẹn toàn, mẹ không thể bắt bẻ, mới đầu mẹ cũng không thương ông ấy, nhưng đến bây giờ mẹ không oán thán, không hối hận." "Chỉ tiếc, mẹ và ông ấy lại không có thể có một đứa con thuộc về mình, ban đầu ông ấy...
lại dứt khoát làm phẫu thuật triệt sản, chính vì sợ hôm nay mẹ biết được sự thật.
Ông ấy cũng sợ mẹ rời bỏ ông ấy mà đi, cho nên mọi thứ bảo đảm cho nửa đời còn lại ông ấy cũng lấy ra đặt cuộc.
Người đàn ông như vậy, mẹ nghĩ...
Mẹ không cách nào buông tay được, mẹ sẽ yêu cả đời, nếu có kiếp sau, mẹ cũng muốn gặp lại ông ấy."
Thẩm Thanh thổ lộ tâm tình, ngẫm nghĩ hai người đi tới bước đường này, từng ly từng tí, vẫn luôn là Ngôn Minh Phúc chắn gió che mưa cho bà.
Có được người chồng như vậy, người vợ còn cầu mong gì hơn nữa?
Hứa Trúc Linh nghe được lời này, thật sự rất ngưỡng mộ Thẩm Thanh, có được người đàn ông thủy chung như nhất như vậy.
Còn tình yêu của cô...
Có vẻ đã xuất hiện nguy cơ, mà cô lại không biết nên làm gì mới được.
Cô cũng đã cố hết sức...
Nhưng có vẻ như vẫn thua...
"Mẹ nuôi, chuyện này mẹ vẫn luôn gạt Ngôn Phúc Lâm sao?" "Phải gạt thôi, mẹ sợ nó không chấp nhận nổi, mẹ cũng không muốn để nó biết mình là con của Ngôn Danh.
Nếu mẹ đã lựa chọn Ngôn Minh Phúc, vậy thì mẹ sẽ hoàn toàn tin tưởng chồng mẹ.
Mẹ cũng không dám nghĩ, mẹ đi theo Ngôn Danh, sinh hạ đứa con này, vậy thì mẹ con mẹ sẽ thành ra như thế nào?"
Tâm tính Ngôn Danh rất thất thường, căn bản không thể ở yên bên cạnh một người phụ nữ, bà nhiều lắm chỉ là một trong những tình nhân của ông ta mà thôi, vậy thì đứa con của bà sẽ là một đứa con hoang không bao giờ nhìn thấy ánh sáng.
Nên bà suy nghĩ một chút, cảm thấy cuộc sống lạnh lẽo đáng sợ, làm thế nào có thể chịu đựng được bây giờ.
Ngôn Minh Phúc thay đổi cuộc đời bà, cho bà cơ hội được sống lại, làm cho bà biết yêu bản thân mình, cũng học được cách yêu người khác.
Nhưng mà từ đầu đến cuối bà đều không bỏ ra nhiều bằng Ngôn Minh Phúc, ông đã quên chuyện ăn ốc đổ vỏ kia từ lâu rồi.
"Mẹ lo lắng Ngôn Danh sẽ trở về, gây chú ý cho Ngôn Phúc Lâm.
Chuyện này mẹ muốn nhờ con, cho dù như thế nào cũng phải ngăn cản Ngôn Phúc Lâm không được làm bất kỳ chuyện sai lầm gì.
Mẹ sợ nó không nghe lời của bố mẹ, mẹ cũng chỉ có thể gởi gắm hy vọng với con thôi." "Con sợ...
Con sợ mình không làm được." "Con đừng tự coi nhẹ mình, thật ra con rất giỏi, mẹ đã nhìn con lớn lên, đủ nagỳ đủ tháng, con nhất định sẽ trở nên rất ưu tú, khiến cho người khác phải chùn bước.
Con cần thời gian rèn luyện, con còn trẻ, nên không cần phải sợ, rụt rè e sợ coi coi giống cái gì?"
Lời này tựa hồ chém định chặt sắt.
Người trẻ tuổi rụt rè e sợ làm gì.
Bất luận là làm người hay làm việc, hay là phương diện tình cảm, nếu cái gì cũng kiêng kỵ rụt rè, sẽ cắt đứt hết thảy nhân duyên.
Sau ngày hôm nay, cô hẳn sẽ vạch rõ thái độ cùng Cổ Thành Trung.
Cô không muốn trở thành chướng ngại vật, khiến cho anh rơi vào tình thế khó xử.
Cô bằng lòng buông tay, dù ruột gan mình sẽ đứt từng khúc, cũng sẽ không hối hận.
Cô chỉ hy vọng anh có thể sống tốt.
Rất nhanh đã đến giờ ăn cơm trưa, bọn họ rất nhiệt tình, đã sớm coi cô là thân nhân.
Buổi tiệc sinh nhật rất náo nhiệt, nhiều năm như vậy cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Cơm nước xong, tiếp theo là ăn bánh kem, bánh kem cao đến mấy tầng, căn bản không ăn hết, cho nên gọi người giúp việc đến cùng ăn.
Cơm nước no nê, Ngôn Phúc Lâm nói với cô, Khương Anh Tùng còn ở bên ngoài chờ.
Trong lòng cô run lên, không hiểu Khương
Anh Tùng tìm mình làm cái gì.
Cô xem đồng hồ, đã đến giờ làm việc buổi chiều.
Cô bước ra cửa, Khương Anh Tùng đang đứng trước cửa xe, đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Hứa Trúc Linh lúc đi ra, lòng như lửa đốt chạy tới.
"Cô Trúc Linh, rốt cuộc cô cũng ra rồi, ông chủ vẫn còn ở suối nước nóng chờ cô đấy." "Anh ấy ở suối nước nóng chờ tôi?" Nghe nói như vậy, cô rất kinh ngạc.
"Không có thời gian nói chuyện, lên xe tôi sẽ nói cho cô biết." Anh vội vội vàng vàng kéo cô lên xe, sau đó nhanh chóng quay đầu rời đi.
"Hai ngày nay ông chủ đều đến suối nước nóng sắp xếp, để tặng cô món quà bất ngờ, ông ấy không cho chúng tôi nói, bảo phải giấu cô.
Haiiizzz, không ngờ tôi tới chậm một bước, lúc tôi đến biệt thự thì cậu Ngôn đã đón cô đi, biết vậy tôi đã gọi điện báo trước cho cô.
"Anh ấy, hai ngày nay? Vậy...
Lucia..."
Trong nháy mắt, cô không kịp load hết thông tin.
"Chú An đã đưa Lucia trở về, cô không biết sao?" "Cái gì?"
Hứa Trúc Linh kinh ngạc há hốc mồm, Cố Thành Trung chưa bao giờ nói cho cô biết cả! "Ngày hôm đó...
Ngày hôm đó anh ở bệnh viện bao lâu?" Cô đột nhiên nhớ tới chuyện này, còn có lời anh muốn nói lại thôi.
"Ngày đó? Ngày nào?" "Chính là ngày tôi cùng anh ấy đến bệnh viện ấy" "Ngày đó? Cậu chủ nhận được điện thoại bên tập đoàn, sau đó liền bảo chú An, đưa Lucia hôn mê bất tỉnh trở về.
Cũng đâu có ở lại quá lâu, bất quá ông chủ đều biết cô đi đầu làm gì ngày hôm đó, đều là tôi báo cáo lại, anh ấy muốn biết mọi thứ về cô, anh không yên lòng để cô đi một mình." "Trời, sao có thể như vậy!"
Cô khiếp sợ vô cùng, ngàn vạn lần không ngờ Lucia đã rời đi.
Cô làm sao lại ngu xuẩn như vậy, mấy ngày không nghe được tin tức bên bệnh viện, cũng không có một chút nghi ngờ nào!
Anh cả đêm không về, anh nói đang làm việc, mình cũng tin.
Anh có lúc nào vì công việc mà đêm không về? Mà cô bởi vì chuyện Lucia cứ canh cánh nghi ngờ trong lòng, lại bỏ quên điểm quan trọng này.
"Tôi...
Tôi còn cho rằng anh ấy đã quên cái hẹn của chúng tôi." "Tại sao lại quên?" Khương Anh Tùng kinh ngạc nói: "Lúc ông chủ đang làm việc có hỏi tôi, nên đón sinh nhật với cô thế nào, anh ấy nói đây không chỉ là sinh nhật của cô, mà còn là kỳ niệm một năm quen nhau của hai người, bất kể thế nào cũng phải tặng cho cho cô một sinh nhật ấn tượng thật sâu.
Ông chủ ở bên kia ngày đêm không nghỉ, muốn sớm xử lý chuyện trở về, lòng như lửa đốt.
Anh ấy làm sao có thể quên? Cô Trúc Linh, lần này cô hiểu lầm anh ấy mất rồi."
.