Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


"Tại sao? Tôi có chỗ nào không bằng tên vô dụng kia?" Thiện Ngôn gào lên đây kích động, anh ta vùng khỏi tay Bạch Minh Châu, hai tay ôm chặt từ phía sau, sợ rằng mình mất kiểm soát sẽ làm tổn thương cô ấy.
"Anh có cái tốt của anh, Ôn Mạc Ngôn cũng có cái tốt của anh ấy, là em ích kỷ muốn anh ấy trở lại...
"Em thích anh ta.
"

Bốn ngắn gọn này như nghẹn trong cổ họng, khi phát ra thì vô cùng khó chịu.

Bạch Minh Châu khẽ rũ mắt xuống khi nghe được lời này, không hề phản bác.

Bởi vì quá thích, nên mới để ý như vậy.

Rõ ràng là anh ta và Nguyên Doanh có tính cách khác nhau, cũng không hoàn hảo đến thế, nhưng cô ấy vẫn yêu thích anh.

Bach Châu đã luôn không dám đối mặt, kìm nên bản thân, nhưng khi nhìn thấy anh ta quay lại, cô ấy đã hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì

Cô ấy thích On Mạc Ngôn, một mực muốn chờ đợi anh ay quay lại.
"Em đừng thích tên vô dụng đó nữa có được không? Anh sẽ cố gắng thay đổi, em cũng cho anh một cơ hội nhé, không chừng anh sẽ còn trở nên tốt hơn tên vô dụng kia." "Chuyện tình cảm khó nói lắm..." "Em cho anh một tháng...
không, hai tháng, nếu trong vòng hai tháng em yêu anh, thì anh sẽ ở lại.
Còn nếu em không yêu anh, anh sẽ ra đi mãi mãi.
Cho dù anh có thể nắm quyền chủ động điều khiển thân thể của mình, anh cũng sẽ không ra ngoài, anh sẽ để hắn tự nhiên tinh lại.
"Tại sao anh lại phải khổ thế?" "Anh muốn đánh cược, dùng cả đời, đánh cược với em, chỉ hai tháng.
Hai tháng này em là của anh, chúng ta là một đôi.
"Nếu tới người phụ nữ mình yêu anh cũng không thể giành lại được, thì làm sao anh thắng được Ôn Mạc Ngôn để thay hẳn sống?" “Anh muốn so đo với anh ấy đến thế?" "Anh nhỏ, anh đã trả lời em câu này, anh thích em không hề kém hàn thích em, là em cho anh động lực khiến anh muốn sống thật lâu, cho nên anh không làm cách nào mà buông bỏ được

Anh ta dùng bàn tay to siết chặt vai Bạch Minh Châu thật mạnh, khiến cô ấy cảm thấy hơi đau.

Cô ấy kháng cự, đổi diện ánh mắt của anh ta.
"Hai tháng này em có dám cược với anh không?” "Vậy hai tháng này anh phải giống như người bình thường, nếu không thể khống chế cảm xúc, vậy thì ván cược này phải kết thúc sớm rồi." "Được, nếu kết thúc sớm, anh sẽ để Ôn Mạc Ngôn trở lại, sau này em sẽ không còn được thấy anh nữa." "Em..."

Bạch Minh Châu cảm thấy có chút không thoải mái khi nghe điều này.

Cô không nói rằng sau này sẽ không bao giờ gặp lại Thiện Ngôn, anh ta cũng rất đáng thương, nhưng anh ta cũng thực quá đáng, nhận thấy rằng anh ta và Ôn Mạc Ngôn chỉ có thể chọn một trong hai mà chọn ra một người sống sót.

Cô ấy hy vọng Ôn Mạc Ngôn sẽ quay trở lại, nhưng cũng không muốn Thiện Ngôn biến mất hoàn toán.

Đó là tình yêu với Ôn Mạc Ngân, sự đồng cảm với Thiên Ngôn

Dù không công bằng nhưng cô ấy không thể dùng một trái tim mà yêu hai người, hai tâm hồn.
"Bạch Minh Châu, em có sợ không? Sợ rằng em sẽ yêu anh?"

Thiên Ngôn nói một cách ngà ngắn, đây rõ ràng là một cách tiếp cận trực tiếp.
"Quỷ ấu trĩ, em hứa với anh.
Dù biết chính mình sẽ không yêu anh, nhưng em không hy vọng anh sẽ biến mất hoàn toàn.
Nếu anh đã tồn tại, nhất định là có lý do của anh.
Em chỉ hy vọng...
Anh đừng làm hại bất kì ai ở bên cạnh Ôn Mạc Ngôn.
Dùng thân thể và thân phận của anh ấy rồi thì anh phải giữ gìn cho tốt." "Sở dĩ anh tồn tại là bởi vì em."

Thành công cũng vậy, thất bại cũng thể, đại khái là như vậy đi.

Bạch Minh Châu nghe vậy, trái tim xao động kịch liệt.

Cô mở miệng, cố gắng nói điều gì đó, nhưng...
không biết phải nói thế nào.

Cuối cùng, cô ấy chọn im lặng.

Thiện Ngôn cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, kể từ bây giờ, bọn họ bắt đầu giả vờ là một đôi, cô ấy cho anh ta thời gian hai tháng "Lúc tối anh chưa ăn, giờ đói rồi, chúng ta hạn hồi "Em không muốn ra ngoài ăn, hết tiền rồi.
Anh không thấy Trúc Linh tìm em để ăn lẩu sao? Vốn đi em có thể ăn một bữa thịt, nhưng giờ không thể rồi

Cô vừa để dành số tiền trong tay gửi tiết kiệm định kì khoảng thời gian vài ngày trước, để lại một ít cho chi phí sinh hoạt.

Nhưng cô không ngờ rằng cách đây một ngày có một người đồng nghiệo kết hôn, tiêu một khoản tiền mừng xong là thắt lưng buộc bụng để sống.

Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay Hứa Trúc Linh tới, hai người còn có thể nấu thịt bò, ăn cảnh gà, nhưng cuối cùng thì...
hoàn toàn không còn rồi.
"Vậy thì anh sẽ nấu cho em." "Anh có thể nấu sao? "Anh có thể học, anh sẽ không thua kém tên vô dụng đó." "Anh ấy không phải kẻ vô dụng." "Bạch Minh Châu, sau này ở trước mặt anh không cho phép em nhắc tới kẻ vô dụng đó.
Chúng ta hiện tại là một đôi, em nhắc tới người đàn ông khác làm gì?" “Rõ ràng là anh nói trước..." Bạch Minh Châu bắt lực nói "Anh có thể nhưng em không thể.
Anh ta nói rõ ràng hơn, trống nghiêm túc và tức giận...
và có thêm một chút đáng yêu.

Cô bất lực mỉm cười, không nói lên lời gì nữa.

Nếu đã phải nấu ăn, cô ấy liên dọn dẹp nhà bếp, sau đó mang rác đi đổ.

Vừa mở cửa đã thấy Hứa Trúc Linh ở ngoài.

Cô không biết mình đã ngồi bao lâu, tới cuối cùng chút buồn ngủ, cứ đỡ đầu gắng gượng.

Cánh cửa đột ngột mở ra, người cô ngã nhào về phía sau và ngã xuống đất.
"Ai da..."

Cô bị đập vào đầu, đau đớn thờ hắt, đứng dậy khỏi mặt đất.
"Sao cậu còn ở đây? Không phải là bào cậu về rồi sao?" "Làm sao tớ dám về? Nếu cậu xảy ra chuyện gì tớ còn có thể tìm người cứu gay.
Nhân cách thứ hai kia đâu? Anh ta có bắt nạt cậu không?"

Cô xem xét kỹ từ trên xuống dưới người Bạch Minh Châu, thấy không có vết thương nào liền thờ phào nhẹ nhằm

Đúng lúc này, Thiện Ngân bước ra khỏi bếp với một con dao làm bếp trên tay.

Hứa Trúc Linh sợ hãi, phản ứng đầu tiên của cô là đẩy Bạch Minh Châu ra sau lưng bảo vệ, rồi chỉ vào mũi anh ta và nói: "Anh...
anh định làm gì vậy? Anh muốn giết người sao? Tôi nói với anh, anh đừng làm loạn, như vậy là phạm pháp đấy." "Thiện Ngôn, anh còn chưa bỏ dao xuống, anh doa Trúc Linh sợ rồi."

Thiện Ngôn cong môi, khinh thường liếc nhìn Hứa Trúc Linh, quay lại phòng bếp để dao làm bếp xuống.

Hứa Trúc Linh không ngờ nhân cách thứ hai đẩy khiếm khuyết này sẽ nghe lời cô ấy tới vậy, kinh ngạc mà nói: "Cậu...cậu làm thế nào được vậy?" "Thương lượng với anh ấy một chút, bây giờ anh ấy sẽ không hại cậu đầu." Thiện Ngôn đi từ phòng bếp ra, bá đạo kéo Bạch Minh Châu ôm vào lòng, đặt tay ở vòng eo thon của cô ấy mà nói: " Hiện tại cô ấy là bạn gái của tôi, tôi đã hứa với cô ấy sẽ kiềm chế cảm xúc của mình, cũng sẽ không làm hại tới bất kì người bên cạnh nào.
Vì vậy cô yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì các người đầu." "Anh đầu anh không phải là bị hỏng rồi chứ anh còn là nhân cách bạo lực kia không?" “Trúc Linh, gọi anh ấy là Thiên Ngôn "Thiên Ngôn?".
"Ừ, sau này cậu cũng gọi anh ấy thế đi, anh ấy không giống với Ôn Mạc Ngôn.
Chúng tớ định nấu cơm, cậu muốn ăn cùng không?".
"Nấu cơm? Ăn...
ăn lẩu hả?"

Cô yếu ớt nói.

Tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Ngược lại cô còn phải quan sát kỹ nhân cách này có làm hại người khác hay không.
Nào có ai chỉ nói dăm ba câu là đã có thể dạy dỗ tốt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui