Lúc cô còn đang mù mở, không hiểu chuyện gì, anh đã cúi người vùi vào hãm vai cô, vậy mà lại.......
không nặng không nhẹ gặm cắn.
Đầu lưỡi đảo quanh, cảm giác thật quái lạ.
Cô không khỏi rụt cổ lại, hồn nhiên quát anh: “Ngửa......
Cổ Thành Trung, anh sao vậy hả?" "Không ăn được thịt nên không nhịn được mà muốn húp canh." Anh buồn bực nói.
Hứa Trúc Linh liền dở khóc dở cười, hiểu ra được là anh chắc chắn đã nghe được cuộc điện thoại kia.
“Chủ ba Cổ, anh cũng thật không thành thật.
Anh nghe trộm em nói chuyện!” “Là do em quá chuyên tâm nên mới không nhận ra anh vào phòng.
Đừng nhúc nhích, để anh húp chút canh cho đã thèm nào."
Câu cuối mang theo yêu thương nồng đậm.
Nếu không phải yêu sâu đậm thì làm sao có thể nhấn nhịn đến bây giờ.
Đã một năm trôi qua mà bọn họ vẫn chỉ dừng lại ở việc ôm ôm ấp áp, anh anh em em mà thôi.
khoảng thời gian như vậy mà đặt lên người khác nói không chừng chuyện nên làm cũng đã sớm làm cả rói.
Cô biết Cổ Thành Trung thương tiếc bản thân mình, từ trước đến giờ chưa từng ép buộc, cũng không mong dùng cách thức như vậy trói buộc cô bên người.
Anh tôn trọng quyết định của cô, cũng sẽ quan tâm săn sóc đời sống của cô.
Anh sẽ giúp cô đưa ra rất nhiều lựa chọn, trước giờ cũng không lo lắng việc cô có vui lòng hay không, bởi vì đối với cô mà nói, lựa chọn của anh chính là lựa chọn tốt nhất với cô.
Có đôi khi, anh còn hiểu bản thân Hứa Trúc Linh hơn cả chính cô.
Cô nghe thấy vậy liền như đứa trẻ ngốc, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
Anh gặm cắn cổ cô một hồi, lưu lại dấu vết rồi mới thỏa lòng thỏa dạ buông cô ra.
Sau đó mới đẩy xe lăn vào trong phòng.
“Chuẩn bị tắm rửa rồi nghỉ ngơi thôi, chăm sóc anh cả một ngày em cũng mệt rồi." “Em còn chưa một đầu, vết thương của anh còn chưa khỏi hắn đã muốn cầm đầu làm việc trong thư phòng rồi, em nhìn mà thương.
Em giúp anh xoa bóp nhé nếu không chắc chắn sẽ mệt chết mất
Bàn tay nhỏ của cô đặt lên trên huyệt thái dương của anh, lúc mạnh lúc nhẹ xoa bóp cho anh.
Dây thần kinh đau nhức của anh nhất thời được làm dịu.
Anh ở trong thư phòng không chỉ để làm việc mà còn luyện tập hồi phục.
Anh đã có thể miễn cưỡng đi lại mà không cần chống đỡ.
Mấy ngày này ở nhà không quản lý tập đoàn, nhưng anh cũng nhìn ra được không ít người có lòng đang rục rịch chuẩn bị hành động.
Hiện giờ chỉ cần đợi Ngôn Minh Phúc báo lại tình hình bên phía nhà Kettering.
Màn đêm sâu thẳm, cô nhóc con như mèo con hồn nhiên say ngủ trong lòng anh, tay nhỏ ôm lấy bàn tay to lớn của anh giống như ôm món đồ chơi không nỡ buông tay.
Con tim anh mềm nhũn, không dám lộn xộn.
Đúng lúc này điện thoại của anh lại sáng lên.
Trong màn đêm, anh đen xanh u tối càng lộ về quái dị,
Cổ Thành Trung cắm điện thoại lên, liếc mắt nhìn điện thoại, là Ngôn Minh Phúc gọi điện tới,
Anh hơi híp mắt lại, nhận diện thoại, giọng điệu của Ngôn Minh Phúc có hơi trầm trọng.
“Tôi điều tra ra rồi, K quả thực vẫn còn sống và đang được cậu hai nhà Kettering bảo hộ.
Tôi không điều tra được thêm thông tin nào khác.
Tôi cũng không biết anh ta trông như thế nào, có thân phận gì, có quan hệ gì với cậu hai nhà Kettering.
"Câu kia có lại lịch như thế nào?" "Cậu hai này cũng khá thú vị.
Cậu ta là em trai cùng bố khác mẹ của Lance.
Mẹ cậu ta xuất thân hoàng thất, bối cảnh gia định hùng hậu đến đáng sợ.
Bà ta có hai người con, một trai một gái, từ lúc bắt đầu mang thai liền liên tiếp gặp chuyện ngoài ý muốn.
Đặc biệt là con gái bà ta, có thể nói là lắm nạn nhiều tai, hai chân tần tật, không thể nói chuyện, hơn nữa vĩnh viễn cũng không thể lớn, chẳng khác gì một kẻ bỏ đi.
“Cậu hai này cũng gặp phải không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại tại qua nạn khỏi, hơn nữa thể lực còn ngang với Lance.
Hai người bọn họ đều muốn giành được quyền thừa kế duy nhất của nhà Kettering, nhưng đã tranh đấu nội bộ nhiều năm cũng chưa phân thắng bại, mà tên K này chính là thân tín bên cạnh câu hai này." “Tôi còn điều tra ra được một chuyện, trước đây Lance từng muốn động vào tên K này, nhưng xem chừng cũng đã nhận thấy được tên K này là một mối hoa ngầm cực lớn.
Bản lĩnh buôn bán của anh ta vô cùng tuyệt vời, phòng chừng đến cậu cũng phải tự thấy không bằng người, đây cũng là lý do vì sao cậu hai lại có thể giữ vững vị thế như vậy trong nhiều năm qua.
Tất cả là nhờ có sự trợ giúp của hacker này.
Anh ta am hiểu rửa tiền, đồng bitcoin, hơn nữa còn là một hacker chuyên nghiệp, hàng năm đều có tên trên bảng treo thưởng của tập đoàn Hắc Mao ở London, là nhân vật truyền kỳ, không ai sánh nổi." “Mặt khác, đám người thường hay lui tới Đà Nẵng mà cậu bảo tôi lưu ý cũng quả thực là người của Kettering, nhưng......
lại là thế lực riêng.
Lucia sắp đến rồi, người cũ tình mới của cậu đều sắp tể tựu đủ cả rồi đấy."
Khi nói câu cuối này, giọng điệu ông ta đột nhiên thay đổi như chế nhạo anh.
Cổ Thành Trung nghe vậy liền vô thức liếc nhìn Hứa Trúc Linh bên cạnh.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này." Anh đề tháp giọng, nhỏ giọng nói.
Nhưng dù vậy thì có nhóc con bên cạnh vẫn cảm nhận được có người nói chuyện bên tại, cô không khỏi nhân chiếc mũi xinh lại.
Tiếp sau đó có liên vùi mình vào trong lòng Cổ Thành Trung tiếp tục ngủ.
"Phải nhớ chuyện tình cảm đừng có do dự không quyết, tuy tôi chưa sa vào lốc xoáy tình yêu nhưng tôi cũng biết nên kiêng kỵ điều gì.
Đây chính là lời khuyên chân thành tôi dành cho cậu, đương nhiên, dù cậu có chọn ở bên ai thì tôi cũng không sao cả, nếu cậu có làm lành với Lucia, thì con trai tôi cũng coi như có phúc rồi….....….
Ngôn Minh Phúc còn chưa nói xong, giọng Cổ Thành Trung đã lạnh lùng truyền qua điện thoại: “Ông dám cướp vợ tôi, ông thử xem?"
Ngôn Minh Phúc sặc nước bọt, bất đắc dĩ nói: "Đùa một chút thôi mà.
“Chẳng buồn cười chút nào.
“Được rồi, không làm phiền cậu nữa, cậu tự thu xếp cho ổn thỏa"
Điện thoại cúp máy, ánh sáng duy nhất trong đêm đen cũng biến mất.
Trong đôi mắt phương đến lấy sâu thầm tràn ngập vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi,.
Cổ Thành Trung nắm thật lâu vẫn không thể nào ngủ nổi, anh vuốt ve mái tóc cổ, suy nghĩ lại bay thật xa.
Chuyện tình cảm phải nhớ lấy đừng có do dự không quyết.
Anh cũng chẳng rối rắm chuyện này, anh hiểu rõ người anh lựa chọn là ai.
Chỉ là......
Anh muốn biết rốt cuộc mục đích của
Lance và Lucia là gì!
Cách duy nhất để biết được cũng chỉ có tương kế tuu ke.
Nhưng nhóc con này phải làm sao đây?
Kết quả cuối cùng cũng chỉ sẽ làm tổn thương cô.
Nhưng nếu không diệt trừ mối họa ngầm Kettering này thì ngày tháng sau này cũng không thể nào sống yên ổn nổi.
Tuy là hai nước khác nhau nhưng thường xuyên giao lưu kinh tế đến vậy, và lại anh cũng đã bị ngắm vào rồi thì đã không phải chuyện anh muốn không đếm xỉa đến là được nữa rồi
Chỉ sợ anh không đụng đến Kettering thì Kettering cũng sẽ chủ động đến tìm chính mình.
Thật là phiền phức lớn mặt
Anh híp mắt lại tàn nhẫn, đôi mắt trong đêm đen hung ác nham hiểm, trong đôi mắt đó là sóng đào cuồn cuộn khiến người khiếp sợ, mang theo lệ khí nguy hiểm
Màn đêm trào dâng, sóng ngầm lay động.
Tối hôm sau Hứa Trúc Linh gọi điện cho Cổ Thành Trung, bởi đầu tháng cuối tháng chính là thời điểm Phòng Tài vụ bận rộn nhất.
Chuyện lớn chuyện nhỏ đều cần phải kết toán, tất cả nhân viên của phòng Tài vụ đều phải tăng ca, cô sao có thể rời khỏi trước được.
Sau khi cúp máy, cô lại tiếp tục bận rộn.
Làm việc mãi đến mười một giờ đêm mới kết toán xong tất cả giấy tờ của tổng công ty, vẫn còn giấy tờ của công ty con còn chưa đối chiếu.
“Đừng làm nữa, chút nữa cùng đi ăn khuya đi, nay giám đốc mời nhé." “Thôi, mình phải về nhà cho sớm đây" “Quên mất là trong nhà cậu còn có một hòn vọng the day." Bạch Minh Châu không nhịn được chọc gheo.
Vừa dứt lời, điện thoại của cô liền vang lên, cuộc gọi đến hiển thị tên Ôn Mạc Ngôn
Cô giơ điện thoại, ra dấu chính mình phải nhận điện thoại.
Hửa Trúc Linh mệt mỏi than thở "Còn nói người kia của mình là hòn vọng thể, mình thấy người kia nhà cậu mới là hòn vọng thế ấy.
Thật là cống hiến cho cước gọi nước ngoài của hai nước mà, cậu tuyên truyền cho ngành di động đẩy hàng"
.