Đợi cô nói xong thì sống lưng đã ứa mổ hội, cả người cũng đã hơi mệt lã.
Cô ào não cúi đầu, vành mắt đã đẫm lệ.
Nói cô không tủi thân là giả, nhưng mà cô cũng không thể oán trách người khác được.
Là do bản thân uống rượu, làm ra chuyện sai lầm, còn có thể trách được ai đây?
Chẳng qua...
Dù thế nào cô cũng không được ngờ rằng, lần đầu tiên của mình không phải trao cho Cổ Thành Trung mà là một người khác.
Mà điều khiến cho cô chán ghét nhất là bản thân đã phạm sai lầm trong chính căn phòng của hai người bọn họ.
Trong lòng cô đã xuất hiện ý nghĩ muốn chết quách đi, đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất hư hỏng, rất xấu xa.
Cũng chính vào lúc này, cửa phòng nhà vệ sinh bật tung, bên tại có truyền đến âm thanh quen thuộc: "Ngược lại anh còn muốn sau khi em uống rượu mất hết lí trí, nhưng đến cuối cùng chỉ còn lại một mình anh dừng núi này trong núi nọ."
Hừa Trúc Linh nghe được am thanh này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Trong điện thoại có, bên cạnh mình cũng có
Cô vội và ngắng đầu lên, thấy được người kia bước ra từ nhà vệ sinh.
Đây...
Đây không phải là Cổ Thành Trung sao? "Sao lại là anh?"
Cô khiếp sợ chỉ vào anh, không phải anh bị tàn tật cả hai chân sao? Sao lại có thể đứng trước mặt mình hoàn hảo không chút sứt mẻ nào chứ
Cổ Thành Trung cúp điện thoại, lau đi mái tóc còn ướt của mình đi tới trước mặt cô
Hứa Trúc Linh véo má mình một cái, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Không phải là nằm mơ...
Là sự thật.
Cổ Thành Trung thật sự quay trở về rồi, mà còn hoàn hảo không chút thương tích nào cả.
Cô cảm thấy hơi hoảng hốt, nhưng mà Cổ Thành Trung lại có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, bàn tay to lớn sở vào chỗ vừa nãy bị cô nhéo, nhẹ nhàng xoa xoa cho cô "Nhèo anh là được rồi, nhiều mình làm cái gì.
"Vậy...
Vậy tối hôm qua chúng ta...
chúng ta đã làm cái gì vậy?
Cô chỉ chỉ trên giường vết máu, chẳng lẽ tối qua mình uống nhiều quá, làm chuyện mây mưa với Cổ Thành Trung rồi, sau khi tỉnh lại không nhớ ra nổi sao? "Trai đơn gái chiếc cùng ở trong một căn phòng, lại thành thực thẳng thắn với nhau, em cảm thấy chúng ta nên làm cái gì hả?"
Anh buồn cười hỏi ngược lại cô.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế chỉ cảm thấy trong đầu mình vang lên tiếng ông ông, giống hệt như bị sấm rền cuốn qua vậy.
Ảnh mắt cô rủ xuống, hình như đang suy nghĩ điều gì đó, vô cùng nghiêm túc.
Cổ Thành Trung thấy cô như vậy, cảm thấy hơi đau lòng, dung lượng não của cô bé này nhỏ như vậy, đừng có mà nghĩ mấy thứ linh tinh lang tang, làm cho đầu óc rối loạn
Anh đang muốn mở miệng giải thích mọi chuyển buổi tối hôm qua, không ngờ được cô bé này lại ngườ mặt, không chút chớp mắt mà nhìn anh: "Cổ Thành Trung, mọi người đều đã trường thành rồi...
cũng đừng đặt nặng mấy chuyện này quá.
Em cũng không biết hơn nửa tháng nay anh đã mất tích đi đầu, mặc dù em đã hết lần này đến lần khác không ngừng tự nói với bản thân, anh có công việc, có thể tha thứ được.
Nhưng em lại nghĩ, nếu mà em biến mất lâu như thế.
vậy anh cũng sẽ không vui vẻ chút nào." "Mặc dù anh đã báo cho em biết từ trước, nhưng...
nhưng mà trong lòng em vẫn nhỏ nhen, em không vượt qua cửa ai kia trong lòng mình.
Quãng thời gian này, em trở thành đối tượng bảo vệ trong điểm, mọi người nói chuyện với em ai cũng cần thận từng li từng tí.
Minh Châu, Ngôn Phúc Lâm, Cổ Ngọc Vy Các cậu ấy thấy em, cũng ít khi nhắc đến anh, sợ em buon rau." "Em không hiểu, tại sao các cậu ấy lại như vậy, anh khẳng định anh sẽ trở về mà, tại sao mọi người lại lo lắng cho em như thế.
Thật ra thì...
họ cũng đang sợ, sợ anh một đi không trở lại, sợ anh không cần em nữa, sợ anh nổi lại tình xưa với Lucia.
Thì ra, không phải chỉ có mình em đang lo lắng.
Bọn họ lo lắng cho tâm trạng của em, sợ em nghĩ không thông, chịu không nổi đã kích." "Cổ Thành Trung, cứ xem như em đã phát sinh quan hệ với anh rồi, nhưng mà em lại nghĩ...
ở cùng một chỗ với anh thật sự quá mệt mỏi.
Trước đó còn có người nói với em rằng, cuộc sống của anh rất khó dung nhập vào, tại sao em lại cố gắng như vậy, tiến vào cái thế giới anh chịu khổ.
Bởi vì em rất yêu anh, anh cũng yêu em.
Nhưng cái này không thể chống đá cho em suốt cả một đời được, chính vì thế giới của anh tràn ngập nguy hiểm, em càng muốn lúc nào cũng nắm rõ từng đường đi nước bước của anh.
Em sợ nhất là một ngày nào đó anh chết ở ngoài kia mà em lại không hay biết gì" "Cái cảm giác này, anh có hiểu hay không? Nếu em rời xa anh, anh chết hay sống gì đó, sống có tốt hay không đều không liên quan gì đến em cả.
Em nghĩ đến đó, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng nhẹ nhàng.
Cổ Thành Trung, anh nói xem...
có buồn hay không?"
Cô nói đến câu cuối cùng, viên mắt ướt át làm ướt đôi hàng lông mi.
Cô ngước mắt nhìn anh, hai mắt ngấn lệ mông lung, nhưng từng đường nét của anh lại vô cùng rõ ràng, không thể nào gạt bỏ được.
Người đàn ông này...
Cô rất là nỗ lực yêu anh, cổ gắng làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, lại học tập đủ các loại chuyện, chỉ vì có thể dung nhập vào thế giới của anh.
Nhưng lúc quay đầu lại, cô phát hiện mọi chuyện không có đơn giản như thế, thế giới của anh so với tưởng tượng của cô phức tạp hơn rất nhiều.
Anh tràn đầy nguy hiểm, bên cạnh cũng có quá nhiều nhân tố bất ổn.
Cô rất lo lắng cho sự an toàn của anh.
Cho dù trước khi biến mất anh đã thông báo trước cho cô, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ.
Cô thật sự rất sơ Cổ Thành Trung xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân lại là người cuối cùng biết được chuyện này.
Hơn nữa, cô cũng không ngờ được Cổ Thành Trung sẽ mất tích hơn nửa tháng, so với lần trước còn lâu hơn nữa.
Hơn nửa tháng anh cũng không liên lạc được với mình, anh không cảm thấy lo lắng sao?
Cô không muốn sau này hàng năm phải trải qua chuyện này một hai lần, cuộc sống lo sợ phập phồng như thế này, thật sự rất khó chịu được.
"Hứa Trúc Linh...
Bây giờ em nói muốn từ bỏ anh hay sao?" "Ừ...
em không tin tưởng anh, cũng không tín nhiệm chính bản thân mình.
Anh xảy ra chuyện gì rồi, em không bảo vệ được anh, ngược lại sẽ làm liền lụy anh mất.
Em không thể không thừa nhận, bản thân chính là gánh nặng phiền toái của anh.
Bước trên con đường này, có rất nhiều người nói với em như thế, nhưng em lại không tin, bởi vì em cảm thấy chính mình có thể làm tốt hơn nữa, mới có thể bảo vệ được bản thân, không cần anh phải bận tâm về em." "Nhưng...
Nhưng mà trận hỏa hoạn lần trước làm em hiểu ra rằng, em vẫn là thứ đồ bỏ đi, làm gì cũng sai cả.
Ngay cả tính toán sổ sách em còn làm không xong, chỉ có thể nấu nướng một chút đồ ăn.
Thật sự là em với anh không thích hợp...
Cũng có lúc em tự so sánh mình với Lucia, phát hiện bản thân không có chỗ nào có thể so được với cô ấy.
Anh vẫn còn chút tình cũ với cô ấy, tình yêu cũ quay lại chắc là rất đơn giản.
Cô ấy lại có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của anh, so với kẻ vô dụng như em tốt hơn rất nhiều."
Lời nói của cô vừa chấm dứt, cổ tay liền bị người đàn ông dùng sức bóp chặt.
Anh dùng lực rất lớn, đau đến mức khiến cô khiến cô nhíu mi, nhưng vẫn không chịu khuất phục, không kêu đau, ngược lại cứ cố chấp nhìn anh, không có chút sợ hãi nào.
Đôi mắt phương thâm thủy của anh đen thăm thắm, giống hệt như một đầm mực đen nồng đậm, vô củng mạnh m
Cô thật sự cảm thấy sợ hãi, nhưng trên mặt lại không lộ ra cái gì.
"Hừa Trúc Linh, em có thể từ bỏ anh, nhưng em không thể đẩy anh vào lòng người đàn bà khác được "Anh có chọn ai...
Thật ra không liên quan gì đến em.
Em thật sự muốn từ bỏ.
Nếu như có thể, em rất muốn bàn thân ăn một hơi có thể biến thành một người to béo, trở thành một người phụ nữ kiên cường độc lập.
Em cũng có thể lực, có tại mắt khắp nơi, có thể biết hết từng hành động một của anh."
Tâm trạng của cô hơi mất khống chế mà gào to lên, đây là lần đầu tiên cô sụp đổ như thế.
Lúc trước Cổ Thành Trung giảm thị bản thân, cô có thể hiểu được, mặc dù không thích như thể nhưng cô lộ ra mềm yếu, chính mình lập tức thỏa hiệp.
Anh ấy lo lắng cho mình, cho nên bất cứ lúc nào cũng muốn nhìn thấy bản thân, nắm rõ hành động của cô.
Cô có thể chấp nhận, cũng muốn làm anh yên lòng.
Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, lúc anh rồi đi có cũng vô cùng lo lắng.
Cô ở Đà Nẵng, ở cùng một thành phố với anh, lại làm việc trong tập đoàn của anh, anh cũng muốn giảm sắt, điều khiển.
Vậy còn có thì sao?
Cô không cần cảm giác an toàn hay sao?
Anh tha hương nơi đất khách quê người xa xôi, cơ thể bất tiên, lại biến mất lâu như thế.
Mỗi đêm cô đều ngủ không yên giấc, trấn trọn thao thức, cả ngày cứ vô tri vô giác.
Hôm sau lại còn phải mạnh mẽ xốc lại tinh thần đi làm, không dám để Bạch Minh Châu phát hiện ra vẻ khác thường của mình.
"Cổ Thành Trung, Em vẫn cứ cho là bản thân mình sợ quỷ nhất, nhưng hiện tại em cảm thấy mình sợ nhất chính là...
bị người khác thao túng tình cảm, trở nên không giống con người chân thật của bản thân.
Em cứ cho là mình sẽ không đánh mất bản thân, nhưng mà...
em vẫn lầm đường lạc lối.
Em thật sự rất muốn biết, Hứa Trúc Linh sau khi rời khỏi Cổ Thành Trung rất cuộc sẽ trở thành người như thế nào.
Em muốn trở lại một năm trước.
Em không muốn trở thành vật phụ thuộc vào anh, để anh trở thành người chu cấp tiền bạc cho em.
Cho nên...
em muốn từ bỏ anh "
Yêu một người không đáng sợ, đáng sợ nhất là sau khi rơi vào bể tình, đến cuối cùng lại đánh mất bản thân mình.
.