Hứa Trúc Linh chớp mắt đau đớn, một giọt nước måt lang le roi.
Khi một người đàn ông ôm chặt lấy bạn, nói với bạn anh sẽ từ bỏ tất cả, chỉ muốn bên cạnh bạn.
Nếu đây không phải là tình yêu thật sự thì cô không biết cái gì mới phải
Nhưng cô không thể nhìn Cổ Thành Trung từ bỏ tất cả, cứ cho là không phải vì anh hai, cũng phải vì anh ấy, đây đều là tâm huyết bao năm nay của anh! "Cổ Thành Trung...
anh có thể bình tĩnh chút không? Anh đừng nói lung tung nữa được không?"
Cô nói trong hồn hồn, muốn đẩy anh ra, nhưng cái ôm của anh mạnh mẽ như bức tường sắt, căn bản không thể xê dịch được.
“Anh đang rất bình tĩnh, danh lợi sau này có thể lại đạt được, nhưng em chỉ là duy nhất.
"Cổ Thành Trung...
anh đừng như vậy."
Cuối cùng cô cũng điều hòa lại được hơi thờ lùi lại một bước, "Sao chư
Anh buông cô ra, ánh mắt nóng bằng nhìn cô, ánh mặt này như thể có thể nhìn thấu linh hồn có.
Có rút đôi mắt, nói: “Cổ Thành Trung, ngày mai trong lễ kỉ niệm sẽ tổ chức đêm hội hóa trang, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người.
Anh không được điều tra ngày mai ern sẽ mặc gì, đeo mặt nạ gì, nếu có thể tìm thấy em trong biển người như vậy thì em có thể tin, chúng ta đã được ông trời an bài bên nhau" “Nếu anh không tìm được thì chứng minh chúng ta không hợp nhau, được không?" “Anh nhất định sẽ tìm được em “Anh không được gian lận!" "Được rồi, anh đồng ý, nếu anh gian lận, anh chết không được yên
Anh giơ tay thể với trời, lời thể của anh khiến tim cô đau đớn.
Truyện Quan Trường
Từng lời từng chữ như từng chiếc gai nhọn đâm vào tim cô đau đớn.
"Được, nói lời giữ lời, vậy anh bỏ em ra được chưa?"
Cổ Thành Trung chớp chớp mắt, sau cùng vẫn buông cô ra một cách tiếc nuối.
Có thở dài một tiếng, quay người định bỏ đi nhưng lại bị anh gọi lại: “Em vẫn chưa đưa anh đi tham quan trường" “Anh vẫn muốn tiếp tục sao? Anh rõ ràng là còn quen hơn cả em" “Muốn
Anh nói một cách ngắn gọn.
Cô gật đầu bất lực, đi trước dẫn đường.
Cô vốn dĩ định không lên tiếng, không biết nên nói gì, thế mà lại bị Cổ Thành Trung giáo huấn một hồi, nói cô không tận tụy với công việc, không giới thiệu lịch sử của tòa nhà này, lai lịch của thảm trúc kia...
Hứa Trúc Linh chi biết bình tĩnh tinh thần, để anh làm hưởng dẫn, vừa đi vừa giới thiệu, cứ như vậy tốc độ đi hai người chậm dẫn.
Cuối cùng tới tòa nhà thứ tư, “Đây là tòa nhà cho giảng viên, bây giờ phải phá bỏ rồi, cũng không biết bao giờ mới bắt đầu xây lại tòa mới "Ngày mai" “Sao anh biết gi “Anh quyền góp." "AC..."
Rất tốt rất quyết đoán, câu trả lời đáng cho điểm tuyệt đối.
"Anh nhớ lúc đến trường không tìm được em, tìm Bạch Minh Châu thì lại đến chỗ này.
Em bị khóa trái bên trong, trời tối đen như mực, bên trong cũng chẳng có đèn, em sợ đến nỗi cả người run cầm cập.
Lúc đó cảm thấy em thật yếu đuối, co ro trong một góc, chi còn là một năm tròn vo "Lúc ôm em, cả người anh rộn ràng, trái tim loạn nhịp, anh cần thận ôm lấy em, chỉ sợ ôm em không chắc hoặc đi đứng không cần thận mà đánh rơi mất em.
Rõ ràng em rất nhẹ, nhưng anh lại cảm thấy rất nặng, giây phút đó anh chợt nhận ra, cả thế giới của mình đang nằm trên đôi tay, đợi anh tới bảo vệ cả đời.
Giọng anh trầm ấm, du dương như một khúc dương cầm, như thủ thỉ, vuốt ve trái tim cô
Cô cũng nhớ, bản thân đã sợ hãi như thế nào, người cô nhớ tới lúc đó lại chính là Cổ Thành Trung.
“Chuyện đã xảy ra lâu rồi...
"Những ký ức vẫn còn, như khắc cốt ghi tâm.
“Đi thôi, đến chỗ tiếp theo nào." Cô vội vàng nói, cảm thấy ở đây như có một từ trường vô hình bao trọn lấy cô, cô không thể thở nổi đến nơi rồi,
Lúc cô định quay đầu rồi đi thì Cổ Thành Trung giữ chặt lấy tay cô.
“Em đang sơ, bản thân em cũng không thể kiến định được, đúng không?" “Anh có muốn đi tiếp không? Nếu không đi nữa thì em về đây." “Đi, em dẫn đường.
Anh run rẩy buông tay ra, ngón tay có chút cứng lai.
Hứa Trúc Linh không biết đã trải qua ngày hôm nay như thế nào, đưa anh đi tham quan trường xong thì cũng tới giờ cơm trưa rồi.
Anh nói anh muốn ăn trưa nhưng Hứa Trúc Linh lại từ chối, lấy bừa một lý do, nói buổi chiều còn phải lên lớp, vội vã bỏ đi.
Thực ra, năm tư rất ít môn, hầu hết thời gian đầu rất nhàn hạ.
Lòng có rất rồi, cô gọi cho Bạch Minh Châu Cô ta nghe thấy thỏa thuận giữa hai người thì rất bất ngờ “Em như thể cũng làm khó người ta quái Kỷ niệm trăm năm thành lập trường nhiều người tham gia như vậy, mà em còn muốn tìm thấy em trong biết bao nhiêu cái mặt na, Hứa Trúc Linh, em quá đáng lắm rồi!” “Vậy ư...
nếu em nói với chị ngày mai em muốn làm rùa rụt cổ, có phải chị sẽ khinh thường em không?" “Rùa rụt cổ? Lời này là có ý gì, lẽ nào em định không tham gia?"
Cô ta kinh ngạc hỏi.
Hứa Trúc Linh không trả lời, Bạch Minh Châu bỗng nhiên hiểu ra, cô thật sự là định làm như vậy.
Không xuất hiện, vậy thì đương nhiên không thể tìm thấy cô, vậy thì còn nói gì đến duyên với phận? "Hứa Trúc Linh, não em úng nước rồi sao? Cãi nhau cũng chỉ là cãi nhau, em chặn hết đường của mình là như thế nào?" “Có lẽ rời xa là lựa chọn tốt nhất, cũng như trước kia chị rời xa Nguyên Doanh vậy.
"Vớ vần, hoàn cảnh chúng ta không giống nhau.
Ngày mai em muốn trốn ở đâu, nói cho chị "Em vẫn chưa biết thế nào, lúc đó rồi nói: " Hữa Trúc Linh với và tắt máy, sợ nói nhiều, Bạch Minh Châu lại nói cho Cổ Thành Trung.
Là một chú heo baby, Giang Hà Lan đã tăng nó cho cô.
Là một chú heo baby, Giang Hà Lan đã tăng nói cho cô.
Màu hồng rất đẹp, nhưng cô đeo không nổi nữa.
Rất nhanh đã tới ngày hôm sau.
Buổi lễ kỷ niệm chín giờ bắt đầu, lãnh đạo trường dẫn khách mời tham quan trường.
Hứa Trúc Linh không đi, cô vẫn nằm say giác trên giường.
Cô ngủ liên hồi tới tận bốn giờ chiều, ký túc xá sớm đã chẳng còn bóng người, cô cũng đói nên dạy pha mi tôm ăn.
Cô gửi tin nhắn cho Giang Hà Lan, biết được bọn họ đang ở trong hội trường, nghe các nhân vật thành công diễn thuyết "
Trong đó còn có Ngôn Phúc Lâm.
"Cổ Thành Trung lên bục chưa?" "Anh ấy chưa tới." "Chưa tới? Cả ngày nay vẫn chưa xuất hiện sao?" “Ừ, chỗ ngồi của anh ấy vẫn trống.
Cũng không biết anh ấy có tham gia vũ hội hóa trang không nữa, cũng không biết ai sẽ khiêu vũ cùng anh ấy nhỉ, nghĩ thôi cũng đã thấy lãng mạn rồi."
Hứa Trúc Linh nghe cô nói vậy thì hơi cau mày tức giản, vừa có chút bất ngờ.
Cả ngày nay anh vẫn chưa xuất hiện, anh muốn trực tiếp từ bỏ sao?
Cũng tốt, dù anh có tìm được hay không, lòng cô cũng đều không dễ chịu, có lẽ lặng lẽ từ bỏ là cách tốt nhất.
Sáu giờ tối, vũ hội bắt đầu.
Vũ hội được tổ chức ở hội trường lớn nhất, cả trường đầu rất náo nhiệt.
Cả ký túc xá tối om chỉ có mỗi điện hàng lang là sáng đèn, còn phòng nào phòng ấy tối đen như mực.
Hứa Trúc Linh cảm thấy u ám, sợ hãi, một mình trốn trong ký túc xá, không dám ra ngoài.
Cô gọi một suất mì cay, thêm một phần nước có ga, vừa ăn vừa xem phim, vô cùng tự do tự tại.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng,
Lẽ nào Hà Lan với Linh Viện đã về rồi "Giao hàng"
Bên ngoài truyền tới giọng dàn ông khăn khăn, có chút cổ quái, không quen lắm.
Cô cau mày, đó ăn cô gọi đến rồi, sao vẫn còn đổ nữa.
Lẽ nào người khác gọi nhằm rồi gửi đến đây?
.