Ngay lúc hai người dựa sát vào nhau, điện thoại
Cổ Thành Trung lại vang lên.
Anh hơi nhíu mày, rõ ràng có chút không vui, không thích thời điểm hạnh phúc như vậy bị quấy rầy.
Hứa Trúc Linh đẩy anh, nói: "Điện thoại anh reo kìa, có thể là công chuyện công đấy.
“Vậy em xuống phòng bếp xem bữa tối làm xong chưa, em cũng hơi đói bụng rồi."
Hứa Trúc Linh đứng dậy, Cổ Thành Trung cũng cầm điện thoại lên, là một dãy số xa lạ.
Cổ Thành Trung do dự một lát, ngay sau đó nhấn nghe.
Phía bên kia truyền đến giọng nói của Lucia.
"Bernie, đã lâu không gặp.
"Có việc gì?” "Em biết anh không muốn liên quan gì nữa đến chuyện tình cảm mập mờ của hai chúng ta, em cũng không phải là người không biết điều.
Có công chuyện, nói chuyện được không? Anh là thương nhân chủ trong lợi ích, hằn sẽ không so đo thân phận em là bạn gái cũ của anh chứ "Bernie, bất kể anh có thừa nhận hay không thì có nhóc kia cũng không mang tới cho anh bất kì lợi ích gì, nếu anh muốn thành công, tìm được chân tướng sự việc năm đó, vậy anh cần phải có năng lực to lớn.
Thực lực của Kettering, ngay cả em cũng không thể biết, trong tay anh trai em có bao nhiều quyền lực, trong tay bố em, mẹ kế em, anh hai em còn có bao nhiêu.
Trên thực tế em là người bẻ nhỏ không đáng kể nhất, anh đối địch với em đã là vô cùng sai trái rồi " “Vậy cô hợp tác với tôi chẳng phải là trợ giúp tôi phát triển sao, không sợ về sau tôi sẽ đối phó với Kettering à?" "Sợ, sao lại không sợ, em quyết định sẽ cùng vinh cùng nhục với Kettering.
Nhưng lợi ích trước mặt, ân oán cá nhân phải đặt sang một bên.
Anh trai em cũng biết đạo lý này cho nên vẫn luôn hy vọng được hợp tác cùng với anh." “Anh muốn mở thị trường ở nước ngoài, có Kettering trợ giúp thì dễ như trở bàn tay.
Anh cũng không cần suy nghĩ quá lâu đâu." "Ngày mai tôi cho cô câu trả lời.
"Được, em chờ anh, buổi sáng ngày mai em sẽ tới tập đoàn JSC
Lucia không hề lo lắng về kết quả ngày mai, Có Thành Trung là một người thông minh, anh khẳng định sẽ không từ bỏ cơ hội ngàn năm có một này.
Anh cần có Kettering làm trợ lực để mở ra thị trường nước ngoài.
Mà anh trai Lance cũng cần có sự trợ giúp của anh để đối phó với anh hai.
Theo như nhu cầu.
Về phần cuối cùng hai người là địch hay là bạn, sau này hằng nói, hiện tại việc cấp bách là tận dụng hết sức để mạnh mẽ lên.
Cổ Thành Trung lạnh nhạt lên tiếng, ngay sau đó muốn cúp điện thoại lại bị Lucia vội vàng kêu dừng.
"Chờ một chút." "Còn có việc gì sao?" "Lucia em chưa từng chịu thua, nhưng mà em không rõ, vì sao anh lựa chọn một người phụ nữ không hề trợ giúp gì cho anh mà từ bỏ em? Em cần có một lý do, nếu như anh có thể thuyết phục em, tôi có thể suy xét buông tay, sau này để cho anh con đường để đi một chút." "Cô ấy?" Có Thành Trung nghe thấy lời này, trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của Hứa Trúc Linh, mặt mày cong cong, nụ cười tràn đầy ấm áp, ấm vào trong lòng khiến anh như có được một cuộc sống mới.
Giọng điệu của anh không khỏi nhẹ nhàng hơn, nói: “Cô ấy rất đặc biệt.
"Không có bất kì ai có thể thay thế được, cô ấy khiến tôi cảm thấy mình được làm chính bản thân mình.
Không thể nói ti mi được, chờ sau khi cô về gặp được người kia thì cô cũng sẽ hiểu rõ cảm xúc của tôi" "Chỉ mong vậy.
Cũng không biết em còn có thể gặp được hay không.
Được, cứ như vậy đi, ngày mai gặp
Cổ Thành Trung cúp điện thoại.
Bên kia, Lucia nắm chặt điện thoại, trong lòng tích tụ tức giận cùng oán hận.
Cô ta không rộng lượng như vậy, lãng phí nhiều năm thanh xuân, kết quả chở được lại là như vậy, sao có ta có thể cam tâm Mọi mặt của cô ta đều tốt hơn Hứa Trúc Linh, dựa vào cái gì mà một con nhóc miệng còn hội sửa có thể là tu hủ chiếm tổ chim khách, lấy đi tất cả của cô là
Cô ta lấy lui làm tiền rồi sẽ tìm được cơ hội thích hợp, trừ khử Hứa Trúc Linh tận gốc, triệt để giải quyết het.
Thứ cô ta muốn có được chắc chắn sẽ không trượt khỏi tay!
Bàn tay siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch, gần xanh nổi lên.
Hứa Trúc Linh bận việc ở phòng bếp, vừa nói vừa cười với cô Lan,
Cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân liền biết là Cổ Thành Trung tới, rửa sạch một quả dưa chuột đưa qua, nói: "Anh ăn không?" “Ừ, phải ăn như thế nào?" "Cẩm lấy gặm đi, vấn đề anh hỏi đúng là ngu ngốc, nếu không thì ăn như thế nào?" "Không gọt sao?"
Cổ Thành Trung cẩm dưa chuột, về mặt có chút kỳ quái.
Anh chưa từng ăn dưa chuột như vậy, mỗi lần đầu có đầu bếp cắt ra đĩa.
Mà Hứa Trúc Linh lại rất thô bạo, đối với cà chua, dưa chuột, cà rất linh tinh đều là trực tiếp gam.
"Cậu Trung, cậu thật là càng ngày càng bình dân.
Cổ Linh, nơi này để cho cô, tôi ra ngoài mưa đổ ăn."
Cô Lan thấy hai người hòa hảo như lúc ban đầu thì vui vẻ không thôi, lập tức lấy cớ đi ra ngoài, nhường không gian cho bọn họ.
Cổ Thành Trung thấy không có người ngoài, cũng không còn xấu hổ, cầm lấy dưa chuột lên ăn.
Cách này thật sự rất bình dân.
Anh vừa ăn, vừa công khỏe miệng nở nụ cười.
Hứa Trúc Linh thoảng nhìn, cảm thấy khó hiểu: "Anh cười cái gì?" “Anh chỉ không ngờ, anh còn có lúc như vậy.
Hứa Trúc Linh, em đang phá vỡ hình tượng tổng giám đốc bá đạo của anh.
Em cho rằng tổng giám đốc bá đạo sẽ đứng ở chỗ này gặm dưa chuột sao?" "Vậy tổng giám đốc bá đạo cần phải như thế nào?" "Cần phải như vậy."
Vừa dứt lời, bàn tay to của anh ôm vòng lấy chiếc có than của Hứa Trúc Linh, vững vàng đặt cô ở trên Sau đó, một nụ hôn thâm trầm lưu luyến chậm rãi hạ xuống.
Triền miên làm li.
Thật lâu sau mới tách ra.
Gò má cô ửng đỏ, ý loạn tình mê.
Hai tròng mắt cô mê mang giống như con non vừa mới sinh ra, trong suốt vô tội, chớp mắt nhìn anh.
"Còn muốn không?"
Giọng nói của anh trầm thấp khản khản, tràn đầy từ tính, mang theo mê hoặc.
Cô ngồi ở trên quầy, độ cao hai người trở nên không cách biệt lắm nên có thể nhìn thẳng.
Khi anh nói chuyện, hầu kết lên xuống, trông rất gợi cảm.
Trong mắt anh tràn đầy dục vọng đang cố gắng kiểm chế.
Cô biết, dù cho có hôn nữa thì anh cũng sẽ không làm xằng bậy.
Cô mim cười: "Muốn, ăn rất ngon." “Vậy tiếp tục đi
Anh mim cười, củi người tiếp tục hôn Mà cô cũng rất tự giác ôm lấy cổ anh, hai chân vòng quanh eo anh, mạnh mẽ hôn lại.
Ánh đèn nhưng ấm áp chiếu xuống, kéo dài hình dáng triền miên của hai người trong phòng bếp vô cùng ái muội và hạnh phúc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngoài cửa phát ra động tỉnh cắt ngang hai người.
Hữa Trúc Linh nhìn qua, không ngờ chủ An cô Lan đều ở bên ngoài đang ghé vào cạnh cửa.
Cô hoảng sợ, lập tức đẩy Cổ Thành Trung ra rồi nhảy xuống.
“Đều tại anh, đã nói anh đừng chen tôi.
Nhìn xem, quấy rầy cô chủ và cậu Trung rồi kia." "Cô Lan, cô gian xào vừa thôi.
Rõ ràng là cô dẫm lên giày tôi có biết không? Cậu Trung, cậu đừng quan tâm chúng tôi, hai người cứ tiếp tục
Chủ An cười hiền từ, giả vờ như không có việc gì.
Cổ Thành Trung bất đắc dĩ nhíu mày nói: “Tuổi tác hai vị cũng không nhỏ, cứ mải nhìn người trẻ tuổi yêu nhau như thế thật kỳ quái.
“Hiểu rõ hiểu rõ, chúng tôi lập tức đi ngay.
Cô Lan cười, kéo chủ An vội vã rời đi.
"Máu chóng nấu cơm, nếu không buổi tối sẽ đổi bụng, Hứa Trúc Linh nói nghiêm túc: "Chị Thanh Hoàn và ông cụ đều từng nói tính tình anh không được tốt, nhưng sau khi em quen biết anh, sao chưa từng nhìn thấy lúc anh xấu tính nhi Anh đối xử với chủ Ấn và người hầu đều rất tốt, giống như là người nhà vậy." "Em có nghĩ tới việc em chưa từng nhìn thấy là bởi vì em đã thay đổi anh hay không?"
Cổ Thành Trung ôm lấy thân mình cô, cầm nhẹ nhàng gác lên vai cô, giọng nói gợi cảm từ trong cánh môi nhỏ bé kia phát ra, quanh quẩn ở bên tại cô
.