"Vậy anh có thích bản thân sau khi thay đổi không?"
Cô nghiêng đầu chăm chủ hỏi.
Thích."
Anh mãn nguyện nói
Thích cô ấy thay đổi bản thân mình trở nên có cảm xúc hơn, thích cô ấy đem đến chút ngọt ngào, có quá nhiều sự yêu thích không thể nói, nhưng trong tim đều biết được.
"Thích là được rồi, buổi tối ăn sườn xào chua ngọt và canh chua cá nhé, có được không?" “Được, em làm gì anh cũng thích ăn."
Hôm sau, Hứa Trúc Linh như thường lệ đến trường.
Cô không ngờ Lý Thị Trang sẽ đến tìm mình, hẹn cô ở trước cửa quán bar nơi cô từng làm việc:
Vừa gặp mặt, cô ta đã vào tay có một món đồ Cô mở ra xem, là một cái vòng tay, giá cả và lên đến vài triệu
Cô ta không phải học sinh nghèo sao? Sao lại bỏ tiền mua mấy món đồ như thế này, để nịnh nọt minh a "Cô đang làm gì đấy?"
Cô đầy bụng nghi ngờ.
ngôn tình tổng tài
Lý Thị Trang ngại ngùng, dường như xấu hổ mà ngập ngừng mãi, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ xiết chặt bàn tay nói: "Em biết quan hệ giữa chị và anh Trung rất tốt, anh ấy là trưởng bối của chị, vô cùng quan tâm chị, hơn nữa chị và em gái của anh ấy còn là bạn thân, đúng không?" “Ừ, là như vậy.
Nhưng, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta không?" "Em...em muốn gặp riêng anh Trung nhưng không nghĩ ra được cách gì cả, lúc trước em nhìn thấy chi, em...em muốn xin chị giúp em một việc.
Đây là cơ hội duy nhất của em!” “Cơ hội gì cơ? Cô gặp anh ấy không phải là muốn trèo lên giường anh ấy đấy chứ?"
Hứa Trúc Linh cũng không khách sáo, gọn gàng dứt khoát nói.
Lời của cô rất thẳng thắn khiến Lý Thị Trang có chút gượng gạo, hai mái trở nên trắng bệch, rõ ràng là cô ta rất xấu hở.
Lý Thị Trang có vẻ ngoài không tệ, dáng người cao gầy, khuôn mặt duyên dáng.
Hơn nữa lại là học sinh nghệ thuật, trên người có khí chất lạnh lùng, mê hoặc người khác.
Cô luôn hâm mộ những cô gái học âm nhạc, học vẽ tranh, cảm thấy có một kỹ năng thành thạo sẽ không buồn tẻ như vậy, trông rất kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy, bất kỳ một kỹ năng nào cũng không thể bù đắp một tấm lòng khiếm khuyết.
“Em cũng không gạt chị, điều kiện nhà em không tốt.
Mẹ của em tái hôn...tái hôn với một người cờ bạc và nợ nần.
Học phí của em đều là bản thân vất và khó khăn làm việc kiểm về, nhưng mà trước đây em nghe thấy bố dượng và mẹ mình thương lượng, muốn gả em đi, gả cho một người đàn ông vừa già vừa xấu." "Sự thực đâu phải là gả đi chứ, gần như là muốn bán em.
Em thật sự đi vào đường cùng rồi, em cần có một chỗ dựa.
Vừa khéo, anh Trung giúp đỡ em, em...
em tìm thấy một cơ hội sống.
Em không cần được ở bên anh ấy, chỉ cấu xin anh ấy có thể giúp em, chỉ cần nói một cầu thôi là có thể khiến bố em không làm điều đó nữa rồi
Lý Thị Trang khán thiết nói, ánh mắt lóe ra ánh sáng chói lại, mong mỏi nhìn cô.
Hữa Trúc Linh nghe xong sự thật, cũng hơi mềm lòng.
"Tôi, tôi bảo người khác đi nói giúp cô nhé, không được à? Tôi bảo Ngôn Phúc Lâm "Không được đâu."
Lý Thị Trang vội vàng nói, nước mắt rơi lã chã “Chị gần như không hiểu bố dượng của em, ông ta thích a dua nịnh hót.
Đại nghiệp của nhà họ Ngôn rất lớn, ở Đà Nẵng cũng rất có uy nghiêm, nhưng lại không bảo đảm.
Lỡ như ngoài mặt bố dượng em đồng ý, nhưng vẫn giả em đi thì em xong đời rồi.” "Em quả thật rất muốn trèo lên giường của anh Trung, nhưng nếu như có cách giải quyết khác, em cũng tình nguyện.
Trúc Linh, chúng ta cùng học chung một trường, chị là đàn chị của em, chả nhẽ chị lại thấy chết không cứu sao?"
Cô ta nắm lấy tay Hứa Trúc Linh, mắt nhìn chằm chấm.
“Vậy tôi giúp cô nói một tiếng nhé, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào, tôi cũng không rõ đầu "Em.em sẽ đến tìm chị ngày mai.
Cảm ơn chị, không cần biết chuyện có thành không, em cũng cảm ơn chỉ đã giúp em việc này" “Ừ, ngày mai hằng nói: "
Lúc này, trong tập đoàn J8C.
Lucia đang nhìn người đàn ông đã từng quen thuộc đến tận xương tủy trước mắt, rời xa năm năm, cô ta cũng nhớ mãi không quên.
Nhưng mà anh đã không còn yêu cô ta nữa rồi, nếu hôm nay hai người đứng ở hai phe đối nhau, biểu hiện trên mặt là hợp tác, sóng yên biển lặng, nhưng mà cô ta biết, sớm muộn gì sóng biển cũng sẽ cuộn trào, mạch nước ngầm di chuyển.
Nếu như anh ta không phải Cổ Thành Trung thì tốt rồi.
Năm đó nếu cô không tham giác sát hại Cổ Thiện Linh, giữa bọn họ có phải sẽ có kết cục khác hay không?
Cổ Thành Trung xem văn kiện xong, không có bất cứ vấn đề gì, ký tên.
“Cô Lucia, cô nhìn tôi như thế này là hành vi thật không phải phép" “Bernie, anh hiện tại vẫn muốn xoắn xuýt với em những vấn đề nhỏ này à?" khóe miệng cô ta hơi mim, cảm thấy đáng chất.
“Bernie năm đó đã chết rồi, cô vẫn nên gọi tôi một tiếng anh Trung đi, tôi thấy thích hợp hơn." "Anh nhất định phải vội vàng vạch rõ quan hệ với em như vậy à?” Lucia nhíu mày thật mạnh, bởi vì anh tuyệt tình khiến cô không biết làm sao, nhưng càng nhiều hơn là không thoải mái.
Anh đã đi ra khỏi vòng xoáy tình cảm năm đó rồi, nhưng bản thân cô lại càng lún sâu vào bãi bùn lấy.
Đây là vì sao chứ? “Tôi và cô đều là người thông minh, nếu biết rõ không thể có khả năng, tại sao vẫn cố chấp chứ?" “Thế nên, anh lựa chọn buông tay, ở bên Hứa Trúc
Linh?" “Đây không phải là chuyện cùng một thời điểm, kể từ khi tôi nhìn thấy con tàu của Kettering rời khỏi biển, tôi và cô đã không có kết quả rồi.
Tôi thừa nhận, năm đầu tiên bắt đầu, tôi nghĩ đến cô, nhưng nhiều hơn cả là thủ hận với Kettering, muốn tra rõ chân tướng cái chết của anh hai.
Sau đó vài năm, tôi biết người mà không có thực lực thì chuyện trả thủ là hư vô mờ mịt nhiều năm như vậy."
Lucia nghe vậy thì há hốc mồm, một chữ cũng không thốt lên được
Những chứng cớ kia đều là bể nổi, cô ta biết không thể lừa nổi Cổ Thành Trung,
Nhưng anh cũng không có năng lực tìm ra chân tướng,
Chuyện năm đó đến cô ta còn khó bể phân biệt.
Cô ta không biết Cổ Thiên Linh rốt cuộc đắc tội anh Lance chỗ nào mà cần phải cô đi kết thúc sinh mệnh của anh ta.
Hơn nữa, lúc ấy trên biển cũng không phải chỉ có thể lực của một mình cô.
Còn có người khác nữa!
Nhưng người đó là ai, cô ta không thể biết được.
"Bernie, anh thật sự không thể cho em một chút hy vọng nào sao? Vậy chúc mừng nhé, nếu như không thể trở thành người yêu, vậy chúng ta chỉ có thể đi theo một con đường thôi, hy vọng anh không hối hận.
Đối mặt với anh không chỉ có mình em đâu, mà là toàn bộ Kettering đấy" “Chuyện năm đó thực sự cũng nên dừng lại rồi.
Người phạm sai lầm thì phải gánh chịu hậu quả đi cũng không ngoại lê" Có Thành Trung cười lạnh, khiến lưng người khác trở nên lạnh léo,
.