Lucia nghe vậy thì cười khổ nói: "Anh đang lấy hết hi vọng của em, để em ra tay với anh.
Anh muốn đối nghịch với Kettering, vậy cũng phải xem xem anh có bàn lính đó không? Hợp đồng bàn xong rồi, em cũng nên rời đi đây, có cơ hội thì lần sau lại gặp
Cô ta không ở lại, trái tim đau đớn dữ dội, cô ta cần yên lặng một chút.
Cô ta đứng dậy rời đi, Cổ Thành Trung không ngăn cản.
Hứa Trúc Linh vừa đến dưới lầu tập đoàn, không ngờ rằng vừa lúc gặp được Lucia đi ra.
Hai người vẫn chưa chào hỏi nhau, nhưng cũng không phải là lần đầu gặp mặt.
Đối với ấn tượng về nhau cũng không quá sâu sắc.
Lập tức, bốn mắt giao nhau, không khí dường như ngưng đọng lại.
Thân hình Lucia cao gầy, đi giày cao gót, lộ ra dây hào quang.
29 tuổi, thành thục chững chạc, giàu có tầm cơ.
Cô ta đã trải qua rất nhiều việc mà người trẻ tuổi nạn nớt như Hứa Trúc Linh không thể nào bị được.
Cô ta nhàn nhạt quét mắt, muốn nhìn thật rõ rất cuộc trên người Hứa Trúc Linh có cái gì mà khiến cho Bernie cư xử như vậy.
Cô rõ ràng không địch lại được, là kẻ thất bại trong mắt của cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác quật cường đứng thẳng lên, thân hình nho nhỏ giống như thêm vào xi măng cốt thép, làm sao cũng không khuất phục.
Nhưng cô càng làm như vậy, Lucia càng ghi hận trong lòng, chỉ muốn làm đủ mọi cách khiến cô cúi thấp đầu trước mình.
Ánh mắt rủ xuống, lộ ra thần thái kinh vía sợ hãi với mình.
Hứa Trúc Linh xiết chặt bàn tay nhỏ, cô biết Lucia rất lợi hại, khẳng định không đơn giản, nhưng mà không ngờ ánh mắt lại sắc bén như vậy, làm cho cô gần như chống đỡ không nổi.
Móng tay khảm vào sâu trong thịt, thật đau nhưng lại khiến bản thân tỉnh táo lên không ít.
"Xin chào, cô Lucia Hứa Trúc Linh mở lời trước, lễ phép vườn tay ra.
Lucia không thèm ngó tới, lạnh lùng nhìn qua, đi nhanh về phía trước, trực tiếp bỏ qua có khi hai người lướt qua nhau, giọng nói lạnh lùng của Lucia truyền đến bên tại.
“Đừng đắc ý quá sớm, trận chiến này tôi vẫn chưa thua.
Tôi nói cho cô biết, tình cảm đứng trước quyền lực sẽ không chịu nổi đã kích."
Dứt lời, sau lưng phát ra tiếng giày cao gót thanh thủy lạnh lẽo.
Mỗi lời nói như giẫm đạp lên trái tim cô, vô cùng nặng nề.
Lucia quả nhiên là không từ bỏ ý đồ, xem ra phiền phức sau này sẽ không ít.
Nhưng bản thân nếu như lựa chọn trở về, dường như cũng không thể quay đầu lại.
Cô đã quyết đánh đến cùng, bây giờ chỉ có thể dũng cảm tiến lên.
Cho dù phía trước là bức tường cứng rắn cũng phải phá hủy để tiến về phía trước.
Cô không trực tiếp đi tìm Cổ Thành Trung, mà đi tìm Bạch Minh Châu,
Hai người ngồi trong phòng trà, Bạch Minh Châu nghe thấy chuyện của Lý Thị Trang, hai cái mắt như muốn lật lên trời rồi.
“Đừng bao giờ tin, đều là âm mưu cả đấy Cô ta không chứng đang mưu đồ cái gì đó!” "Tớ cũng sợ như vậy, thế nên tớ không nói cho Cổ Thành Trung, thương lượng trước với cậu.
Chuyện Lý Thị Trang nói là sự thực, nếu như có thể nói giúp được cô ta, tớ rất sẵn lòng.
Thế nên tớ mới nhận lời, nhưng tớ không cho phép cô ta có bất cứ tâm tư nào khác với người đàn ông của tớ, điều này khiến tớ cảm thấy rất không thoải mái." "Hả? Sao lại không thoải mái cơ?"
Bạch Minh Châu cười có chút kỳ lạ, chọc chọc bờ vai cô.
Mà Hứa Trúc Linh bực bội ghé vào quầy, quấy quấy cho cà phê nhanh tan, đau đầu nói: “Tớ thích ăn thịt, tớ là động vật ăn thịt.
Bên cạnh người luôn có một khối thịt hoa tuyết chất lượng cao, là cái loại ăn ngon đẹp mắt vô cùng.
Mỗi ngày tớ đều bảo vệ thịt của minh, nếu để lúc này có người đến đoạt thì thật mệt tâm mà." “Nếu như quan tâm khối thịt này như vậy, trước đấy còn muốn chia tay làm gì?" “Thịt quá to nên bảo vệ không được" Cô do nào nói: Trong lòng sẽ không thoải mái "Cậu ghen rồi, đây là chuyển tốt.
Nếu như CỐ Thành Trung biết cậu quan tâm anh ta như vậy, đoán chừng sẽ vui chết ấy “Thôi, phiền phức đều là do anh ấy gây ra.
Nếu anh ấy xấu thì tớ còn có cảm giác an toàn, đẹp trai như vậy có thể làm cơm ăn được à?"
Cô thở phì phì nói: "Tớ cũng không biết mở miệng với Cổ Thành Trung chuyện này như thế nào, nếu như bản thân có thể biến thành rùa đen rụt đầu thi tốt, trốn ở trong vỏ, việc gì cũng không cần phiền não thì tốt rồi th “À mà này, tớ đi vào phòng làm việc có chuyện, cậu đợi tớ một lát “Ừ, thời điểm mấu chốt như thế này mà cậu còn đi nữa, làm tim tớ càng đau rồi." Cô bĩu môi nói ra, ghé vào quầy buồn bực không vui: "Cậu nhanh về sớm với tớ nhé, lúc nãy tớ nhìn thấy cái bánh mì trên bàn của cậu, lấy cho tớ nhé, tớ muốn hóa bi phẫn thành thức ăn." “Được được được "
Bạch Minh Châu đành phải đồng ý, quay người rời
Cô ấy hướng mắt về phía cửa phòng Cổ Thành di.
Trung nháy mắt rồi mỉm cười đóng cửa lại.
Hứa Trúc Linh có chút chán chường, không chỉ là bởi vì chuyện của Lý Thị Trang, mà còn vì ở trước của nhìn thấy Lucia.
Lời mà cô ta nói làm cho cô hãi hùng khiếp vía, có chút bất an.
Nhan sắc là tất cả nguyên nhân của đau khổ.
Trước đây Cổ Thành Trung không tiền không thể, lại còn xấu xí, cô gần như không có bất kỳ phiền não nào, hơn nữa còn rất hài lòng.
"Đang yên đang lành tự nhiên lại trở nên đẹp trai, có tiền như thế để làm gì? Giống như một đống phân, thoáng cái hấp dẫn rất nhiều ruổi muỗi, đuổi cũng không thèm đi, ong ong ong ong cả ngày, khó chịu chết đi được."
Cổ Thành Trung ở sau lưng nhìn cô vì mình phiền não như vậy, vừa vui vẻ vừa đau lòng.
Nhưng lúc nghe thấy lời này, khuôn mặt anh lập tức trầm xuống.
Phân?
Sao cô ấy lại ví mình như vậy? Không thể nói tốt hơn được à? Anh nhíu chặt mày, trấn nổi vạch đen,
Cô vợ nhỏ nhà anh thật đúng là kẻ xấu không thể nói lời từ tế.
"Thượng để à, người có nhìn thấy khổ não bây giờ của con không, người chỉ cho con chút lối thoát đi Như Lai? Quan Thế Âm? Chân Chủ An Lạp? Người nào đến cũng được! "Em không thành tâm mà còn gọi tên nhiều thần tiên như vậy, không sợ bọn họ trách tôi em à?"
Cổ Thành Trung mở miệng nói, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.
Trong lòng cô run lên, kinh ngạc ngồi dậy nói: "Sao anh đến rồi? Vào bao giờ vậy?" “Lời em mắng anh, anh nghe không sót một chữ" "Á."
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Lời trẻ con nói không có ác ý, anh biết không?".
“Được, vậy trong mắt anh em và trẻ con không có khác biệt gì."
Anh vuốt đầu cô nói: “Chỉ chuyện nhỏ thôi mà lại khiến em buồn như vậy, thật là ngốc chết đi được! Anh sẽ bảo Khương Anh Tùng đi làm, anh gần như không lộ diện.
Nếu Lý Thị Trang có chủ ý khác thì cũng không làm gì được anh, một công đối việc - Ừ nhỉ, sao em không nghĩ ra nhi
Hứa Trúc Linh kích động không thôi, lập tức đứng dày vô vô dầu.
Cô phần khởi quá nên vỗ hơi mạnh tay, một giây sau nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn lại vì đau.
Cổ Thành Trung thấy thế thì đau lòng, kéo cô vào ngực, dịu dàng nói:"Xin lỗi " "Sao...sao tự nhiên nói xin lỗi với em?" “Bởi vì anh khiến em khó xử.
Thật kỳ lạ, anh thích em đơn thuần lương thiện giống như một trang giấy trắng khiến tinh thần anh bình ổn.
Nhưng bây giờ, anh lại khiến em trở nên buồn rầu, trở nên vất vả." “Em sẽ trách anh chứ, trách anh ích kỷ, buộc em ở bên mình mà không cho em rời đi?" Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, quanh quẩn bên tại, chạm vào tận linh hồn cô.
.