Thích những câu chuyện truyền thuyết sinh động như thật từ trong miệng có nói ra, vì nó tràn đầy tình cảm và muôn màu muôn vẻ.
Thích dáng vẻ khi cô ăn uống, không cần quá lịch sự nhưng cũng không phải quá thô lỗ.
Cô ăn rất thoải mái, rất đơn giản đến mức có thể khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ.
Thích dáng vẻ khi có mua đồ cho cậu, còn dò hỏi ý kiến của cậu.
Có người chỉ chi trò trò cậu ấy, cô cũng sẽ không chút do dự mà đáp trả lại.
Có một thằng nhóc đùa giỡn ở bên cạnh cậu ấy, cô cũng sẽ dùng lời lẽ nghiêm túc để dạy bảo thắng bé đó.
Diện cũng không thiếu người quan tâm, người vây xung quanh cậu ấy quá nhiều.
Nhưng hoặc nhiều hoặc ít, đều là vì lợi ích.
Mẹ không cho câu ấy chết là bởi vì muốn trả thù cho gia tộc
Anh trai không cho cậu ấy chết là bởi vì mệnh lệnh của mẹ.
Người hầu trong nhà không cho cậu ấy chết là vị sợ mẹ sợ bản thân sẽ mất mạng.
Chỉ có Hứa Trúc Linh, cô không biết cậu là người như thế nào, cũng không bởi vì hai chân cậu bị tàn tật và không thể nói mà ghét bỏ cậu.
Đây là tình bạn.
Cậu ấy không có bạn, đây là người bạn duy nhất của cậu, không giống những người bạn khác.
Cậu ấy như thu hoạch được tình bạn mà cũng thu hoạch được tình yêu.
Cho dù tình yêu này không có kết quả, chỉ là một mình cậu ấy đơn phương nhưng cậu ấy cũng rất vui vẻ.
ít nhất thì cậu ấy không còn phải nói chuyện trên giấy nữa, mà thật sự được trải nghiệm một lần.
Một ngày trôi qua quá ngắn ngủi, Josh tới tìm cậu ấy rồi.
Anh ta đưa Diên lên xe, Strzyga cũng tới.
"Cô chủ, cần phải về rồi."
Diện lưu luyến nhìn Hứa Trúc Linh một cái, nhẹ nhàng xua tay, có chút không nói
Thời gian gặp nhau thật sự quá ngắn ngủi.
Hữa Trúc Linh cũng cảm thấy không nói.
"Tôi sẽ cho gửi email cho cô, có phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé
Diên nghe vậy thì gật đầu thật mạnh.
Cuối cùng, cậu ấy bị đưa lên xe, Diên kéo cửa sổ xe lên.
Đây là tấm kính một mặt, người bên trong xe có thể nhìn ra bên ngoài nhưng người ở ngoài xe lại không nhìn được bên trong.
Josh nói: “Cô Linh, có thể bớt một chút thời gian nói chuyện được không?"
Cô liên tục gật đầu.
Sau đó hai người đi vào quán cà phê bên cạnh.
Bên trong xe, Diên nhìn thấy như vậy thì không khỏi nhíu mày thật chặt, cậu ấy có chút lo lắng.
"Anh hai tìm cô ấy làm gì?" "Cô chủ, cô yên tâm đi, cậu hai sẽ không làm khó cô Linh đầu.
Cậu ấy chỉ lấy lại món đồ vốn là của gia tộc thôi, cô chủ, cô là người biết rõ nhất "Huy hiệu gia tộc là quà tôi tăng cho cô ấy, có lấy lại hay không thì quyền quyết định vẫn ở trong tay tôi, anh hai không có quyền can thiệp
Diện nóng này muốn mở cửa ra, nhưng mà cậu ấy không có xe lăn cho nên không thể ra được.
Hơn nữa Strzyga cũng sẽ không cho cậu ấy mở cánh cửa này ra.
“Bà chủ biết cô bị mất huy hiệu gia tộc nên đã trách phạt tôi và cậu hai một trận, nếu không cậu hai sẽ không bôn ba chạy tới đây một chuyến" “Cái gì? Mẹ đã biết rồi sao?" Diễn có chút kinh ngạc nói.
"Cô chủ, cô làm bất cứ chuyện gì cũng đều không thể gạt được bà chủ đầu.
Nếu cô thật sự để ý tới Hứa Trúc Linh thì đừng nóng lòng thể hiện ra ngoài.
Cô càng quan tâm cô ấy thì càng khó có thể buông tay, đây là bùa đòi mạng, cô đang ép bà chủ không thể không động tay, cô hiểu chưa?"
Diên nghe được lời này, rơi vào im lặng, ngón tay có chút cứng đờ.
Cậu ấu không thể không thừa nhận là Strzyga nói rất đúng, mình càng để ý Hứa Trúc Linh, biểu hiện càng rõ ràng thì sẽ biến thành bùa đòi mạng.
Cậu ấy nhụt chí, thu tay lại rồi nói: "Chủ Strzyga, có phải tôi rất vô dụng hay không? Đến bản thân tôi cũng không thể tự bảo vệ cho mình mà còn cần mẹ và anh trai bảo vệ.
Nhưng tôi lại ngu ngốc không biết tất sâu muốn đi bảo về người khác “Tôi...
Thật sự rất vô dụng phải không?”
Cậu ấy cúi đầu xuống, trong mắt đầy vẻ ảm đạm.
Strzyga thấy như vậy thì lắc đầu chua xót.
Tất nhiên ông ấy cũng hiểu những khổ sở trong Diễn lỏng
Nhưng đây là vận mệnh, trời cao an bài, không tin không được.
“Cô chủ, chỉ cần cô trở nên đủ mạnh mẽ thì cái gì cũng đều có thể " “Với thân thể này của tôi? Cho dù là mạnh mẽ hơn nữa cũng là uồng công phải không? Cũng được, tóm lại là phải sống, bây giờ tôi muốn sống”
Strzyga nghe được lời này thì cực kỳ vui sướng.
Trước kia Diên âm u âm trầm, như cá châu chim lồng, như chim hoàng yến.
Đôi cánh của cậu đã bị bẻ gãy, phong cảnh cậu có thể nhìn chỉ có một vườn hoa kia.
Cậu ấy không tự sát, nhưng trong lòng lại không có một chút suy nghĩ muốn sống nào.
Câu ay sống mà giống như cái xác không hơn.
Nhưng bây giờ, cậu ấy có sức sống, câu ấy muốn sống thật tốt, đây là điều đáng quý.
"Sống...
Sống là tốt, sống là có hy vọng.
Hy vọng.
Hai chữ này dừng ở bên tại khiến cậu ấy không cấm lòng nổi mà siết chặt nắm tay
Cậu ấy còn có hy vọng sao?
Thật sự có thể có sao?
Cho dù là như thế nào thì cậu ấy vẫn muốn thử một lần, đầu với ông trời, đấu với số mệnh.
Giờ phút này, trong quán cà phê, Josh nói: "Có lẽ em gái tôi có tặng cho cô một thứ là huy hiệu cổ xưa, có phải không?" “O? Cái đó sao!" Hứa Trúc Linh nhớ ra, nói: “Đúng là có một cái, rất thân bí, không cho tôi nói cho người khác " "Lần này mục đích tôi tới đây là lấy lại chiếc huy hiệu đó, huy hiệu đó rất quan trọng với người của gia tộc bạn tôi.
Em gái tôi trẻ người non dạ, không biết tầm quan trọng của huy hiệu này nên tùy tiện tặng cho người khác.
Sau khi mệtôi biết được thì đã rất tức giận, lúc này mới nói tôi tới đây lấy lại.
"Vậy sao, huy hiệu này quan trong như vậy thì đáng lẽ ra Diên phải nên giữ gìn thật tốt chứ.
Nhưng mà bây giờ nó không ở trên người tôi mà ở nhà rổ, ngày mai tôi có thể mang tới cho anh không?" "Ngày mai?" Anh ta nghe vậy thì chuyển động con ngudi.
Hiện giờ trời đã tối, anh ta cũng không muốn gặp
Cổ Thành Trung.
“Vậy được, 10 giờ ngày mai vẫn ở chỗ này, được chứ?" "Ừm, được." "Vậy được rồi, thật sự là em gái tôi đường đột, mang đến phiền phức cho cô.
Theo lý, quà đã tặng thì không nên mặt dày đòi lại, thật sự xin lỗi"
Josh rất lịch sự, những câu nói ra đều khiến người ta thoải mái.
Trông anh ta thật sự rất nguy hiểm, nhưng cũng có thể nhìn ra được, anh ta thật sự rất quan tâm đến người em gái này.
Hứa Trúc Linh liên tục xua tay, không để ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy.
"Không sao không sao, tôi thấy có lẽ là Diên cũng không biết tầm quan trọng của huy hiệu này, không ngờ còn làm phiền anh phải tới đây một chuyến là tôi nên xấu hổ mới đúng.
“Cô Linh khách sáo rồi, tôi lấy lại món đồ này thì cũng coi như là nợ một ân tình.
Sau này nếu như có tới London, có gì cần giúp đỡ thì có thể gọi điện thoại cho tôi, đây là danh thiếp của tôi"
Josh đưa danh thiếp qua, Hứa Trúc Linh cũng không đành lòng từ chối, đặt ở bên trong ví tiền.
Chuyện tương lai không ai nói trước được, nhớ đầu thật sự có chuyện cần anh ta giúp thì sao.
Josh đứng dậy xin phép đi trước, cô nhìn theo chiếc xe dần dần đi xa.
Sau khi lên xe, sắc mặt thân thiện của Josh chậm rãi biến mất.
“Hình như em rất không vui.
"Anh hai, có phải em lại gây phiền phức cho anh rồi không?” "Em biết là tốt rồi, đổ quan trọng như vậy mà em lại tùy tiên đưa cho người ngoài, em thật lớn mặt.
Nếu không phải mẹ tìm anh thì anh cũng không biết em lại dám làm ra việc này.
Huy hiệu đó là lá bùa kéo dài mạng sống của chúng ta, sau này chúng ta sẽ có một trận chiến với hai anh em bọn họ, ai sống ai chết còn chưa biết đầu
.