"Nếu thật sự tới lúc đó, chúng ta không may thất bại thì cái này còn có thể giữ được mạng của chúng ta.
Mấy người bạn anh đều cố gắng kéo dài mạng sống cho em, giấu kín thân phận của em nhưng em lại bảo đáp mọi người như vậy sao?"
Josh tức giận, giọng nói bực bội.
Đôi mắt sắc bén màu lam mang theo cơn sóng cuồn cuộn, sóng ngầm di chuyển.
Bầu không khí trong xe lập tức đông tụ thành băng, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, cực kỳ áp lực.
Diện túm chặt lấy chân, buồn bã cúi đầu xuống.
Josh thấy thế, khẽ thở dài một hơi, cuối cùng không tiếp tục nói nữa.
“Tài xế, tới sân bay, đưa cô chủ về nước
Rất nhanh xe đã tới sân bay, máy bay tư nhân đã dừng ở chỗ đó.
Josh nhìn theo cậu ấy lên máy bay.
Diên đột nhiên giờ tay lên, ra hiệu cho Strzyga dừng lại.
Một mình cậu ấy đẩy xe lần đi tới trước mặt Josh.
“Em còn muốn làm gì?” "Anh hai, sớm hay muộn gì em cũng sẽ giúp chúng ta khôi phục lại bình thường, đây là em nợ anh
Cậu gắn từng chữ một nói ra.
Trong lòng Josh khẽ run lên, ngay sau đó nhếch khỏe miệng lên cười lạnh: “Bản thân em còn khó bảo toàn, vẫn nên tự chăm sóc tốt cho mình đi.
Anh không cần em quan tâm, nếu anh muốn thì tự anh có thể lấy được.
Em đừng quá vô dụng mà liên lụy đến anh là được, không có em, anh sẽ sống rất nhẹ nhàng, rất dau don." “Josh, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày em không còn làm liên lụy tới anh nữa, em còn sẽ khiến anh cảm thấy vinh dự vì em!"
Diên trân trọng nói, giống như một lời thể.
Sau đó, Strzyga tiến đến đầy cậu ấy lên máy bay.
Rất nhanh sau đó máy bay khởi động, dần dần bay di.
Diễn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy anh ta lạnh nhạt xoay người, không tiếp tục nhìn nữa rồi nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi sân bay chưa bao lâu, có người từ trong cho tôi đi theo phía sau anh ta.
"Lại nghĩ một đẳng nói một nẻo áp “Cậu rất hiểu tôi, K vở chung với anh lâu dài, dần dần, tôi không phân biệt được rốt cuộc là cảm xúc của anh hay là cảm xúc của tôi, không phân biệt được tôi là ai, còn anh là ai.
Có phải rất đáng sợ không?" "K, nếu như cậu thật sự không phân biệt được, vậy thì cậu đừng nhớ kỹ chuyện cũ như vậy.
Mọi người đều không thể sống thoải mái, cậu cũng không cần tự mình chuốc lấy cực khổ.
Đi thăm người cậu muốn thăm, làm chuyện cậu muốn làm đi." “Ừm, khi nào trở về?" "Ngày mai, tôi đã hẹn Hứa Trúc Linh rồi, cô ta còn giữ huy hiệu gia tộc.
"Huy hiệu gia tộc thật sự quan trọng như vậy sao?" K nhưởng mày nói.
"Không quan trọng với người khác nhưng cực kỳ quan trọng với em gái tôi" “Anh đã đưa cho tôi một miếng đó, có cần tôi trả lại cho anh không “không cần, không quan trọng với tôi
Josh không nhìn vào đôi mắt anh ta, nhàn nhạt nói rồi nhanh chóng lên xe rời đi.
K ngồi ở bên cạnh, bầu không khí trong xe có chút nặng nề.
Cuối cùng, K mở miệng nói trước.
"Ngày mai tôi đi thay anh, được chứ?" "Ừm, cậu muốn thể nào cũng được, không cần xin chỉ thị của tôi, làm chuyện cậu muốn làm, chỉ cần cậu bình an quay về là được." "Được, tôi biết rồi."
Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh đi tới quán cà phê chở trước, cuối cùng không gặp được Josh mà là một người đàn ông phương Đông khác.
Đội mũ, cầm gậy chống, đeo bao tay da.
Áo gió màu đen có chút huyền bí,
Anh ta đeo kính râm, khi nhìn thấy Hứa Trúc thì vẫy vẫy tay rồi đi đến ngồi xuống ghế.
Linh “Chào cô, tôi là cấp dưới của Josh, tới lấy lại huy hiệu gia tộc, xe của anh ta đang chờ ở bên ngoài." Hứa Trúc Linh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, thật sự nhìn thấy xe của Josh, lúc này mới yên tâm hơn một chút
Huy hiệu gia tộc này trông có vẻ rất quý giá, nhiề dâu đưa sai người thì sẽ không hay.
Cô lấy đổ ra đặt vào trong tay của anh ta: "Ngại quả, gây thêm nhiều phiền toái như vậy cho các anh, mong anh Josh không phiền lòng “Ừm.
K tháo kính mắt, lộ ra một đôi mắt sâu thẳm.
"Cô tên là Hứa Trúc Linh phải không? Rất vui được làm quen với cô." “Hân hạnh hân hạnh, xin hỏi anh tên là gì?" “Tôi...
Tôi không có tên, tôi chỉ có một biệt danh là K.
Chồng sắp cưới của cô đang phải người điều tra về tôi, nói với anh ta đừng uồng phi sức lực, anh ta không có khả năng tra ra được đầu.
Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, nhưng tôi hy vọng là chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa." “Anh...biết Cổ Thành Trung?" Hứa Trúc Linh có chút kinh ngạc hỏi.
“Không coi là quen biết, tôi chỉ là không thích bị người khác quan sát, cảm giác đó rất không thoải mái, Có nên khuyên anh ta đừng quá cứng đầu, sự thật có lẽ cũng không phải là giải thoát, mà là đau khổ.
Bảo anh là cưới cô sớm một chút, yên ổn mà hưởng thụ cuộc sống.
Đừng ra khỏi Đà Nẵng, cũng đừng làm liên luy tới gia tộc lớn nhất London “Anh...
Rốt cuộc anh là ai?" "Nói đến đây thối, chúc phúc cho hai người
Anh ta siết chặt nắm tay, nắm thật chặt huy hiệu gia tộc trong lòng bàn tay không lớn hơn đồng hồ quả quýt, độ cong tròn trịa găm vào thịt.
Anh ta không tiếp tục nói tiếp mà xoay người rời di.
Hứa Trúc Linh cảm giác như lọt vào trong sương mù, không biết rốt cuộc người tên K này là người tốt hay là người xấu.
Josh thấy anh ta lên xe, tuy rằng khuôn mặt có vẻ như bình thần không chút gợn sóng nhưng trong đôi mắt sâu thẳm kia là một màu đen tối, giống như bị đổ nước mực vào.
Anh ta đeo kính râm lên, giao huy hiệu gia tộc cho Josh rồi nói: "Có thể trở về rồi." "Cậu còn có người chưa gặp, anh ta tới rồi, cậu có thấy tôi không?”
Ảnh mắt Josh dừng lại ở con đường bên ngoài cửa SỔ, có một chiếc xe đang đỗ ở chỗ đó, có người từ phía trên di xuống.
Hai mắt K nhìn thẳng, lạnh lùng nói: "Lái xe Josh không nói nhiều, lập tức cho tài xế lái xe rời di.
Cổ Thành Trung nhìn chiếc xe dần dần đi xa kia, hơi nhíu mi lại, trong lòng run lên,
Anh dại ra hai giây, cuối cùng ngừng suy nghĩ mà đi vào tiệm cà phê.
“Sao anh lại tới đây?"
Hứa Trúc Linh rất kinh ngạc khi anh xuất hiện ở "Có phải Diễn tới tìm em không?" đây.
Anh cũng vừa mới nhận được tin tức, Diên và Josh lại là người của gia tộc Kettering ở London.
“Vâng, làm sao vậy?" “Em không sao chứ?"
Anh quan sát cô từ đầu tới đuôi một lần, sau khi xác nhận cô không có vấn đề gì thì mới ôm chặt cô vào trong lòng.
Cô không hiểu nguyên do, nhưng lại có thể cảm nhận được rằng thân thể cao lớn của anh đang run lên nhè nhẹ, Anh đang sợ hãi dụng lo lắng hay là sợ mình gặp nguy hiểm sao
Trong lòng cô mềm nhữn, bàn tay nhà mềm nhẹ đặt ở phía sau lưng anh vỏ vỏ.
“Em không sao, ảnh xem, không phải bây giờ em rất tốt sao? Diên cũng chỉ là một cô nhóc, không thể làm em bị thương được.
Em còn gặp được anh trai cô ấy, anh ta cũng rất ga lăng, rất khách sáo với em.
Hơn nữa, em còn gặp một người rất kỳ quái, anh ta nói anh ta không có tên mà chỉ có một chữ là K, anh ta còn nhờ em chuyển cho anh một vài lời nữa!" “Cái gì?"
Cổ Thành Trung cực kỳ kinh ngạc, lập tức buông lòng người cô ra.
Cảm xúc của anh có chút kích động, bàn tay to bất tri bất giác dùng một chút sức, nắm chặt bả vai cô.
"Anh ta nói gì?" "Anh ta khuyên anh đừng điều tra anh ta nữa, vì sẽ uổng phí sức lực.
Nói chúng ta kết hôn nhanh một chút, không nên dính dáng đến gia tộc lớn nhất London nữa.
Còn nói anh nói anh đừng tìm chân tưởng gì đó, nói chân tướng không phải là giải thoát mà ngược lại còn là đau khổ" “Thật ra em cũng không hiểu làm, anh ta nói xong những lời này rồi dì luôn “Anh ta ở đâu? "Anh ta vừa mới tới, xe anh ta đi rồi “Lời này của anh ta rốt cuộc là có ý gì?"
Chân tướng không phải giải thoát mà là đau khổ?
Có phải anh ta biết gì đó không? Năm đó, có phải anh ta cũng ở trên thuyền không?
.