Trước khi người giúp việc kia nói xong thì có hai người đàn ông to lớn đã xông vào, trong mắt không nhìn người khác, cả hai đều nhìn thẳng vào Hứa Trúc Linh, mỗi người trái phải nắm tay cô rồi kéo cô ra ngoài.
“Đây chính là con gái của em ba?”
“Trông thật xinh đẹp!”
“Giống như em ba, cũng giống em tư, anh nhìn mũi và ánh mắt của con bé xem, thật như một khuôn đúc ra vậy.”
“Đến rồi đến rồi, cháu không phải sợ, cậu là cậu cả của cháu.”
“Còn cậu là cậu hai của cháu.”
“Có phải cháu cảm thấy cậu cả của cháu rất giống cháu đúng không?”
“Ông già kia? Rõ ràng là cậu hai nhìn giống hơn chứ ” Hữa Trúc Linh bị dân ra ngoài như vậy, vẻ mặt có rat sung so.
Đây là hai người cầu của cố?
Đột nhiên cô có thêm nhiều người thân như vậy.
Bọn họ nói rất nhiều, khi thấy Hứa Trúc Linh không trả lời một câu nào thì bọn họ mới giải thích cho cô.
“Cậu là cậu cả của cháu, cậu tên là Quý Mặc
Nhiên.”
“Cậu là cậu hai của cháu, cậu tên là Quý Quốc
Định.”
“Dì cháu không nói cho cháu biết những người thân trong nhà chúng ta à?”
“Cháu…”
Hứa Trúc Linh còn không biết phải trả lời như thế nào thì Quý Thiên Kim đột nhiên xuất hiện, bà ta lạnh lùng nói: “Tình hình trong nhà em đã nói qua cho con bé biết, nhưng em quên nói hai người cho con bé biết.
Bây giờ cháu gái yêu quý của hai người đang mang thai, đứa bé trong bụng con bé là của người đàn ông trong phòng kia.”
“Thật sao?”
Hai người cùng dong thanh mở miệng nói về mặt của Thiên Kim trở nên nghiêm túc.
Sắc mặt của bạn họ âm trầm, lông máy họ nhiều chặt lại, khỏe miệng họ nhếch lên một đường cong lạnh lùng.
Bọn họ gần như cùng một lúc buông tay Hứa Trúc Linh ra, nói: “Thiên Kim à, em chăm sóc cháu gái cho tốt, bọn anh đi vào nói chuyện về sự đới với tên nhóc trong kia một chút.”
Nói xong, hai người đồng thời đi vào phòng khách.
Hứa Trúc Linh sợ hãi run lên, cô vội vàng ngăn cản bọn họ nói.
“Cháu sai rồi, cháu không mang thai”
“Thật sao? Bây giờ cháu mới đúng là bé ngoan này!”
Hai anh em Quý Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Quý Thiên Kim lạnh giọng nói: “Nhưng chuyện gì nên xảy ra thì hai người này cũng đã xảy ra rồi! Bây giờ Trúc Linh mới được bao nhiêu tuổi? Mới mười chín tuổi, mà đối phương năm nay đã hai chín, nhất định cậu ta là tên biến thái “
“Mẹ kiếp, cậu ta không phải là con người nữa rồi Bây giờ chúng ta đi tìm cậu ta nói chuyện về cuộc doi!”
“Cháu chuyện gì chúng cháu cũng chưa làm “
“Thật sao?”
Lần này, cả ba người cùng đồng thời mở miệng nói.
Hữa Trúc Linh không biết làm sao đánh gật đầu nói: “Nếu như cháu không nói như vậy thì dì Thiên Kim sẽ tiếp tục giới thiệu người nào đó cho cháu, cháu hết cách nên đành phải nói vậy.”
“Em gái à, tin này đúng là làm mọi người trong nhà vui mừng!”
“Vui mừng cái gì? Bây giờ trái tim cháu gái yêu quý của các người đang treo ở trên người Cổ Thành Trung.
Sau này muốn cùng sinh cùng chết với cậu ta, đến lúc đó nhà họ Quý cũng không giúp được con bé.
Trên đời có bao nhiêu người đàn ông tốt thì không chọn, hết lần này đến lần khác chỉ chọn mỗi Cổ Thành Trung?”
“Cháu gái à, cháu thích mẫu người đàn ông như thế nào? Tại sao cháu lại để ý đến Cổ Thành Trung chứ? Thắng nhóc đó bây giờ lớn tuổi rồi, có rất nhiều phiền phức, nó hoàn toàn không xứng với cháu!” Quý Mặc Nhiên nói.
“Đúng vậy, cháu thích loại đàn ông như thế nào? Cậu dùng cả đời mình để tìm cho cháu.
Cậu đi từ nam ra bắc, kinh doanh khắp nơi, quen biết với rất nhiều thanh niên tài giỏi đẹp trai, cháu muốn gặp mặt trước hay là dành nhanh thắng nhanh luôn
Sau khi Hứa Trúc Linh nghe xong thì cảm thấy mình không biết phải nói gì
Đi xem mặt còn nói về đánh nhau nữa à? “Mọi người thật sự là người nhà của cháu à? Thật sự là người thân sao?”
“Không thể nào là giả được.”
“Vậy tại sao mọi người không hỏi vì sao châu lựa chọn như vậy, mọi người đều áp đặt suy nghĩ của mình lên người cháu.
Cháu không thích chỗ này, kể cả mọi người có là người thân của cháu thì cháu cũng không thể nào đối xử với mọi người như người thân được “
“Cháu không có bất kì mối quan hệ tình cảm gì với mọi người, cháu cũng chưa bao giờ muốn dựa dẫm vào gia đình này.
Trước đây khi không biết mọi người thì cháu vẫn là cô con gái riêng không được yêu thích của nhà họ Hứa.
Cháu được giao cho Cổ Thành Trung như một công cụ hôn nhân.
Anh ấy không chạm vào cháu, chiều chuộng cháu, sợ cháu đau, anh ấy đồng ý đợi cháu hai mươi tuổi thì sẽ cưới cháu, sợ bây giờ cháu đi học sẽ bị mọi người soi mới chỉ trích “
“Đúng là anh ấy lớn hơn cháu mười tuổi, nhưng như vậy thì sao? Lớn hơn cháu mười tuổi thì có gì không tốt chứ? Anh ấy năm nay hai mười chín tuổi đã có sự nghiệp thành công, là một người đàn ông thành thục chứng chạc.
Cháu năm nay mười chín tuổi, trẻ tuổi xinh đẹp, hai chúng cháu ở chung một chỗ thì có chỗ nào không đẹp đôi à?”
“Hai chúng cháu giống những cặp chồng già vợ trẻ sao? Đúng là không giống, vì chúng cháu chỉ cách nhau mười tuổi thôi.
Anh ấy chiều chuộng cháu cũng được, cháu thích giờ tính trẻ con cũng được.
Cháu nghĩ, trên đời này cháu sẽ không tìm được người thứ hai yêu cháu giống như Cổ Thành Trung, cũng sẽ không có người làm cho cháu trở thành Hứa Trúc Linh của bây giờ.
Trước đây cháu rất tự ti, cảm thấy thân phận của cháu với người khác rất khác nhau, châu không có cách nào có thể so sánh với bọn họ.”
“Nhưng bây giờ, có địa vị cao quý ở trước mặt cháu, nhưng nó lại ngăn cản chúng cháu ở bên nhau.
Vậy thì cháu thà là mình không có những thứ này, cháu chỉ là Hứa Trúc Linh được Cổ Thành Trung nâng niu trong lòng bàn tay mà thôi.”
“Cháu có thể không cần người thân mười chín năm không xuất hiện, nhưng cháu không thể bỏ Cổ Thành Trung được.”
“Bởi vì… không có anh ấy thì sẽ không có cháu.
Hứa Trúc Linh dùng hết dũng khí nói hết những suy nghĩ của mình với mọi người.
Ba bậc bề trên tôi nhìn ông, ông nhìn tôi một cái, trong ảnh mặt bọn họ hiện lên vẻ phức tạp, hình như bọn họ đang suy nghĩ việc gì đó.
“Bây giờ cháu có thể trở về được không? Chống chưa cưới của cháu đang bị thương, cháu muốn ở bên cạnh chăm sóc cho anh ấy”
“Cháu đi đi, ba người chúng ta muốn ở đây thào luận một chút.”
Quý Mặc Nhiên dùng phong thái của anh cả nói.
Ông ta xua tay một cái, trong nháy mắt trông ông ta giống như già đi vài tuổi vậy.
Tuổi ông ta cũng lớn rồi, năm nay đã hơn năm mudi tuoi.
Hứa Trúc Linh cúi người cảm ơn, có thể có rất nhiều người thân cùng huyết thống như này, dù cô không thể trở lại nhà họ Quý nhưng việc này cũng làm cô rất hài lòng rồi.
Ít nhất, bây giờ cô không còn cô đơn một mình đi về phía trước nữa, bên cạnh cô cũng có người thân.
Cô trở về phòng khách.
Quý Mặc Nhiên nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, ông ta khẽ nói: “Con bé này bướng bình thật, điểm này rất giống mẹ nó.
Ban đầu rõ ràng có cơ hội chạy thoát nhưng hết lần này đến lần khác.
“
“Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà anh còn nhắc đến chuyện này làm gì?”
Vẻ mặt Quý Thiên Kim rất khó coi nói.
“Em gái à, chẳng lẽ tính cách của em không giống Thùy Xuân á? Vì một người đàn ông mà chờ đợi cho đến tận bây giờ, em thấy có đáng giá không? Cái loại đàn ông vứt đi đó không xứng đáng để em chờ”
“Em chờ ông ta, không phải muốn yêu đương với ông ta.”
“Vậy để làm gì?”
“Thiến ông ta!”
Hai anh em Quỷ Mặc Nhiên quay lại, cả hai đều trừng mắt nhìn nhau, theo bản năng khép hai chân của mình lại.
Quý Cảnh An thấy Hứa Trúc Linh quay về thì rất ngạc nhiên.
“Bố và chủ hai cứ vậy mà bỏ qua cho em à? Rõ rằng lúc trước nói chuyện trong diện thoại, bọn họ còn muốn nhanh về nhà nhìn kỹ cô cháu gái này mà “
“Tôi có thể tôi không thích hợp làm người nhà họ Quý, tôi cảm thấy mình làm Hứa Trúc Linh tốt hơn.
Nếu như không có chuyện gì nữa thì bây giờ tôi và Cô Thành Trung đã có thể về nhà chưa?”
“Việc này…”
Quý Cảnh An ngần người ra, nhưng cuối cùng anh ta cũng không ép bọn họ ở lại, Hứa Trúc Linh vẫn thích su tu do hon.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cổ Thành Trung nắm chặt tay cô, hơi đau lòng nói.
Anh cảm nhận được bây giờ cô không vui, cô đang rất bối rối.
“Không sao, bây giờ em muốn về nhà với anh.”
“Được, bây giờ chúng ta về nhà thôi.”
Nhưng bọn họ chưa đi ra cửa thì Quý Thiên Kim bất ngờ đi ra.
Bà ta lạnh giọng nói: “Cổ Thành Trung, cậu có thể đi nhưng người nhà họ Quý cậu không thể dẫn đi.”
.