"Vậy bước tiếp theo chúng ta làm gì?" "Để trấn áp hoạt động buôn bán bất hợp pháp trên thị trường ở chợ đen, các thủ tục pháp lý của Tập đoàn Phát Đạt năm nay nghiêm khắc thêm một chút, để cho bọn họ chịu đau khổ một chút." "Ngoài ra, cảnh cáo Phó Minh Tước, đừng làm chuyện xấu dưới mi mắt của tôi, đề cho ông ta yên phận một chút, tôi không cho phép trong mắt mình có một hạt cát nào cả."
Quý Thiên Kim chậm rãi nói xong, cô ta nói ngay ngắn và có trật tự.
"Dì không ưa ông ta, nên muốn từ từ hành hạ ông ta, để cho ông ta nằm một ít khổ sở đúng không?" "Ừ, đúng là di không ưa ông ta." “Dì không định đi gặp ông ta à?" "Không cần, đợi lát nữa tìm bác sĩ, trực tiếp cắt ông ta thành thái giảm, sau đó vứt xuống biển cho cá ăn, nếu không đi không giải được nói hận trong lòng mình Quý Thiên Kim lạnh giọng nói, hai tay có ta năm chặt, âm thanh răng rác vang lên.
Trong xe rất yên tĩnh, nên âm thanh răng rác của các khớp xương vang lên rất to.
"Chuyện này đừng nói với anh cả và anh hai, một mình dì sẽ xử lý chuyện này, cháu hiểu chưa?" "Cháu biết rồi, dì."
Quý Cảnh An nhìn chăm chăm vào đám người ở bên ngoài, thu hồi tầm mắt lại đóng cửa sổ xe, sau đó anh ta lái xe rời đi.
Hứa Trúc Linh học lái xe rất nhanh, cuối cùng cô cô cũng học xong khóa lái xe này.
Huấn luyện viên bảo cô đi lấy một cuốn số nhỏ, chuyện này làm cô rất vui mừng, chạy như điên đến chỗ hẹn.
Sau khi cầm cuốn sổ, cô chụp ảnh gửi cho Cổ Thành Trung, hẹn anh ra ngoài ăn lẩu.
Đây là một chuyện đáng để ăn mừng.
Sau khi cúp điện thoại, Hửa Trúc Linh chuẩn bị gọi xe đi đến tập đoàn.
Nhưng trời đang lạnh và có mưa nên rất khó bắt taxi.
Cuối cùng cô cũng gọi được một chiếc xe ô tô, rất nhanh tài xế đã gọi điện cho cô, nhưng là moo9tj đầy "Xe của tôi màu trắng, xe của tôi đang đỗ ở ngã só la.
tu."
Hứa Trúc Linh nhìn thấy một chiếc xe màu trắng, nhưng biển số xe khác với tư liệu ông ta đã nói.
Cô hơi nghi ngờ hỏi: "Bác tài, sao biển số xe của ông lại khác với biển số xe ông nói trên điện thoại vậy.
"Tôi có hai chiếc xe chiếc xe kia tôi mang đi sửa nhưng tư liệu tôi quên không thay.
Không sao, cô lên xe đi, tôi biết số điện thoại của cô còn có thể nhận nhầm người sao? Tôi có hai điện thoại, một cái để nhận đơn và một cái để gọi thực hiện đơn."
Bác tài cầm ra hai chiếc điện thoại di động, chứng minh lời ông ta nói là đúng.
Bây giờ Hứa Trúc Linh mới tin tưởng ông ta đi lên xe, cô đã đi đường đến tập đoàn J&C rất nhiều lần, nên cô vẫn còn có một số ấn tượng với nó.
Nhưng mà đường tài xế đi có gì đó không dùng.
"Bác tài, ông muốn đưa tôi đến chỗ nào?" "Trời có mưa đá, con đường kia đang tắc nghẽn, tôi đi đường vòng từ đường nhân dân thì cũng có thể đến đó, nhưng giá tiền sẽ đắt hơn một chút, cô chịu không?" “Có thể, vậy ông chủ ý an toàn đi."
Trong lòng cô hơi bất an, mi mắt cô nhấp nháy liên
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên.
"Này, cô đang ở chỗ nào vậy? Tôi đứng ở ngã tư đợi một lúc rồi, mà cô vẫn chưa đến là sao?"
Hứa Trúc Linh nghe thấy người bên kia nói như vậy, thì tim cô đập mạnh một cái.
Cô gặp phải xe bắt cóc à?
Người tài xế này là ai?
Cô vội vàng cúp điện thoại, cô nhận ra người tài xế đang liếc mắt nhìn cô một cái qua gương chiếu hậu.
Cái nhìn này làm cho cô hoảng sợ.
Cô nuốt nước bọt một cái, biết mình đã lên nhầm xe, hơn nữa đối phương là người xấu đến đây bắt cô.
Cô muốn nhắn tin cầu cứu cho Cổ Thành Trung, nhưng phát hiện điện thoại không thể gửi được tìm nhân.
"Đừng có sức lực làm gì, tôi đã bắt thiết bị gây tuc.
nhiều tín hiệu.
"Ông ông là ai? Tại sao ông lại bắt tôi?" "Tôi chỉ muốn kiếm một khoản tiền mà thôi." Đối phương như bạo chúa cười quái dị, rất đáng
Ông có số điện thoại của tôi, lại biết tôi ở đây, ông ông có ý?" Hứa Trúc Linh không phải đứa ngu, nên tất nhiên cô biết đối phương đã chuẩn bị trước khi bắt cóc cô.
Rốt cuộc cô đã đắc tôi ai, làm sao đối phương lại đối xử với cô như vậy? "Cô không biết có phải là tôi cố ý hay không, dù sao tôi đã cầm tiền của người ta, dùng tiền của người ta thì phải xử lý chuyện người ta giao cho "
Ông ta cho xe đậu ở ngã tư đường nhân dân, rồi mùa đông lạnh công lên bên ngoài đường có rất ít người.
Có rất nhiều xe đi qua lại, nên không ai chú ý đến chỗ này cả.
Ông ta trực tiếp cầm khăn lông ra, đi về phía cô.
Kể ca khi cô muốn giãy dụa, nhưng không gian trong xe quá nhỏ, cô không thể dùng vũ lực để dành ông ta.
Đối phương rõ ràng là một người bắt cóc chuyện nghiệp, ông ta siết chặt cổ tay cô, đột ngột kéo có một cải, dùng khăn lông bịt kín miệng và mới của cô.
Dưới tình thế cấp bách Hứa Trúc Linh thổ bao đá vào giữa hai chân của ông ta.
Người bên kia đau đớn nên tức giận.
Ông ta tát mạnh vào mặt cô một cái khiến cô choáng váng, cả người nặng nề ngã xuống,
Dau...
Trong miệng cô toàn là máu, lỗ tai của cô thị ong ong lên, nhất thời cô không nghe được âm thanh nào ca.
Vốn dĩ một bên lỗ tại của cô đã có vấn đề.
Cô nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia và biết ông ta đang chửi cô, nhưng cô không nghe rõ được ông ta đang nói gì.
ý thức của cô càng ngày càng yếu, cuối cùng cô vẫn ngất đi, không biết là do tác dụng của thuốc mê hay là do đau đớn nên cô ngất đi.
Đến khi cô loạng choạng tỉnh dậy một lần nữa thì thấy bên ngoài đã tối rồi.
Mùa đông nên trời tối rất lớn.
Cô phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe tải bảy chỗ ngồi, xung quanh có cũng có máy cô gái, hoàn cảnh cũng gần như giống cổ.
Một người đàn bà trung niên đang đánh đập và mắng mỏ một người trong bọn họ.
"Tao cho mày đi vệ sinh, mà máy còn dám chạy trốn? Nếu như không phải bà đây thấy mày có thể bán được giá cao thì bà đã đánh gãy chân mày rồi!" "Đừng đánh, tôi cầu xin bà đừng đánh tôi, tôi sẽ không chạy…"
Hứa Trúc Linh thấy cảnh này, thì trái tim cô lập tức chìm xuống đáy biển.
Cô gặp phải một kẻ buôn người? Vậy bây giờ có phải cô đang bị mang đến khe núi để bản không.
Chiếc xe đang phóng nhanh trên đường cao tốc, đi ngang qua trạm xăng nào thì cũng rất cần thận.
Một người đàn bà trung tuổi sẽ gọi điện báo trước để chắc chắn sẽ không có cảnh sát giao thông ở các tuyến đường đó trước khi bọn họ đi đến
Một khi đi ra khỏi đường cao tốc, thì lúc đó người đàn bà trung tuổi sẽ lái xe.
Tài xế là một ông chủ hơn năm mươi tuổi, ông ta hút thuốc là làm cho không khí trong xe nặng mùi thuốc.
Còn tài xế bắt cóc có thể không thấy đầu
Tại một số ngã tư giao điểm trên núi, có một cô gái bị dẫn xuống xe.
Chính mắt cô nhìn thấy người đàn bà trung niên kia một tay giao người một tay giao tiền với người ta.
Một khi cô gái này bị bản vào núi, thì sẽ có đường sống sao?
Cô thường xuyên thấy trên các bản tin trên tivi nói về những cô gái mất tích, trong đó có rất nhiều cô gái bị bắt cóc và bản đi một cách trắng trợn.
Cô nghĩ chuyện này rất xa xôi, nhưng không ngờ nó lại xảy ra trên người cô.
Dọc theo đường đi, người trên xe liên tục bị dẫn xuống, người cuối cùng chính là cô.
Người đàn bà trung liên nhìn cô với ánh mắt sáng chói, giống như bà ta đang nhìn thấy một cây rụng tiền vậy.
“Ông Hoàng, sao lần này ông kiếm được món hàng tốt vậy, da thịt mềm mại tinh xảo như này, chắc chắn sẽ bán được với giả cao, tôi có thể bắt họ trả giả cao hơn " "Tôi không kiếm được món hàng này là người khác bán cho tôi "Chắc chắc chắc, cô giải ngon như vậy mà người đó không giữ lại bán đi
Người đàn bà muốn sở mặt cô, nhưng Hứa Trúc Linh sơ hải né sang một bên, khuôn mặt cô trấn đầy sự sợ hãi nhìn bà ta.
Bây giờ trong lòng cô đang cầu nguyện, Cổ Thành Trung phát hiện ra cô không còn ở đó, nhanh chóng tìm cách đến đây cứu cô.
Nếu đến lúc cô bị bán vào khe núi, rồi kết hôn với người đàn ông nào đó, thì cuộc đời cô coi như chấm dut!
Những điểm dừng chân cuối cùng đã đến, đó là dưới chân một ngọn núi.
Cô ngắng đầu lên nhìn, có thể mơ hồ nhìn thấy vài ngôi nhà trong rừng cây rậm rạp này.
ở ngã tư núi có hai người đang đứng đợi ở đó, họ mặc áo khoác màu xanh, hơi giống quần áo thời dân quốc, rất đơn sơ và cũ kỹ, vài vụn dính khắp người.
Một bà già dẫn theo một người đàn ông, khi nhìn thấy bọn họ xuất hiện thì bà ta lập tức vội và nói: "Đã dẫn con dâu của tôi đến chưa?"
.