Mọi thứ đã sẵn sàng, Hứa Trúc Linh mặc váy cưới vào, trên mặt trang điểm cô dâu màu hồng đào, trông rất thanh tú và xinh đẹp.
Ra khỏi phòng, hai cậu, dì và anh trai đều đã đợi sẵn ở cửa.
“Viên ngọc quý nhà họ Lỳ đã ra rồi”
Lý Dương kích động nói.
“Con gái mười tám tuổi trưởng thành, chớp mắt đã hai mươi tuổi, bây giờ đã đến tuổi kết hôn rồi”
Lý Bình Chánh xúc động nói.
“Hôm nay là một ngày trọng đại, dì, chúng ta phải chúc mừng, nên uống thì phải uống, không được để nhà trai chê cười.”
Quý Cảnh An cười nói “Nói rất hay, hôm nay mọi người cứ chơi hết mình, vui là chính”
Hứa Trúc Linh nước mắt dâng trào, cảm giác thật tuyệt khi có người nhà bên cạnh.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, một tin nhản từ Ngôn Phúc Lâm
[Em kết hôn rồi, thật tốt, nhưng thật tiếc vì anh còn đang công tác nước ngoài chưa kị trở về.
Quà cưới anh đã chuẩn bị cho em rồi, hẳn là buổi tối sẽ tới.
Mong em sẽ thích nó.]
[Trúc Linh, em phải hạnh phúc đó, nếu không sẽ uổng công anh thích em nhiều năm như vậy] Hứa Trúc Linh nhìn thấy hai tin nhắn này, tim cô run lên, lập tức trả lời: [Em sẽ hạnh phúc, anh Phúc Lâm cũng phải hạnh phúc nha.
Anh nhất định sẽ tìm được cô gái mình thích.] Anh không đáp lại, nhận được lời chúc phúc của anh, cô đã rất mãn nguyện.
Sự ra đi của Thấm Thanh đã giáng một đòn mạnh vào cha con nhà họ Ngôn.
Họ dân lui khỏi màn ảnh và không tham gia bất kỳ sự kiện nào.
Tin tức ít đến đáng thương.
Cô biết rằng Ngôn Minh Phúc nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhất định sẽ cho Lance một lời giải thích.
Cái giá của nó… cần được trả băng máu tươi.
Đầu tiên là đến lễ đường.
Mất khoảng hai mươi phút lái xe.
Chiếc xe sang Bentley dài ngoäng đi trên đường.
Xe của Hứa Trúc Linh bị kẹt ở giữa, trong xe ngồi đầy ắp người.
Cố Ngọc Vy và Kỷ Hồng Thanh là phù dâu, Lý Bình Chánh và hai cậu là thành viên trong gia đình, Lý Hoàng Pháp và Quý Cảnh An ở bên trái và bên phải, làm cho đội hình trông vô cùng khí thế.
Khi tất cả mọi người đều mặc lễ phục và †ây trang, trông rất trang nghiêm.
Cô chưa bao giờ thấy hai anh trai của mình lại đẹp trai như vậy.
Thật tiếc… thiếu một người.
Bạch Minh Châu.
Cho đến nay, cô không nhận được tin nhắn hay cuộc điện thoại nào, nhưng hai tháng qua cô nhận được rất nhiều bưu thiếp, đều có chữ ký của chú An.
Cô đã đi nhiều nơi, nhưng nơi nào cũng không có hơi ấm.
Đến nhà thờ, ở lối vào là một cửa vòm kiểu cột La Mã, sàn trải thảm đỏ trải đầy hoa hồng.
Tiếng độc tấu piano của hành khúc trong đám cưới, vô số lời chúc phúc từ khách mời và kinh thánh của nhà thờ, tất cả đều lọt vào †ai, âm thanh rất dễ chịu.
Cô không có cha, người cậu Lý Dương đang nắm tay cô.
Mọi người đều đã an vị trên ghế khách mời.
©ô đi giày cao gót cả buổi sáng, chân đau kinh khủng.
Nhưng khi bước lên thảm đỏ, cô đột nhiên không cảm thấy đau đớn, tốc độ như gió, muốn lao vào vòng tay của Cố Thành Trung ngay lập tức.
Anh đứng trước mặt vị linh mục, mặc một bộ đồ tây trang vừa vặn trên người, tôn lên thân hình đẹp trai của anh Nhiều năm như vậy cũng không bạc đãi anh.
Bạn không thể nhìn thấy dáng vẻ của một người đã ba mươi, chỉ trông như hai lăm hai sáu tuổi mà thôi.
Gương mặt góc cạnh làm cho anh có vẻ trầm tĩnh và nội liễm.
Người đàn ông này… đáng để giao phó cả đời.
€ô đang định đi đến trước mặt Cố Thành Trung, có chút lo lắng liền tăng tốc nhưng lại không kiềm chế được giày cao gót, giãm phải váy, suýt nữa ngã trên bậc thềm.
May mãn thay, Lý Dương và Cố Thành Trung nhanh tay nhanh mắt, lại vội vàng hỗ trợ nên không bị quá mất mặt.
Cố Thành Trung với năng lực bạn trai mạnh mẽ của mình.
Anh trực tiếp nhấc bổng cô lên và ngay lập tức giải quyết tình trạng lúng túng Hứa Trúc Linh cũng sửng sốt, da mặt đỏ bừng, cô vốn nghĩ khán giả nhất định sẽ xì xào.
và cười nhạo mình, nhưng ngược lại họ còn tung hô khích lệ.
Cô nhìn Cố Thành Trung, anh đang mỉm cười với cô.
“Sợ gì chứ? Có anh đây, anh có thể để em té xuống không bãng? Bà xã đại nhân?”
Bà xã…
Cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận xưng hô thế này được rồi?
Cô bá cổ anh, không ngại ngùng mà thơm thẳng vào má anh cái chụt.
Hành động trẻ con này của cô đã thành công chọc cười khán giả.
Vị linh mục nói: “Cô dâu xinh đẹp và chú rể đẹp trai của tôi ơi, hai người có thể nghe tôi đọc tuyên thệ được không?”
“Được, nhưng để tôi ôm vợ như vậy đi, khi nào trao nhẫn xong thì mới thả xuống”
“Này, anh hai à, anh có cần gấp vậy.
không! Vợ là của anh, cô ấy cũng không chạy được!”
“Đúng đó, đúng đó, tống giám đốc Thành Trung nóng vội quá, phải không?”
“Anh thử đợi vợ hai năm xem có không vội được không?”
Cố Thành Trung cáu kỉnh nói, hận không thể giờ giờ khắc khắc ôm chặt cô cả đời.
Vừa dứt lời, cả hội trường vang lên tiếng cười, không khí đám cưới bỗng trở nên sống động Mọi người ở đây đều thấy răng Cố Thành Trung rất yêu người vợ bé nhỏ này, còn yêu đến tận xương tủy.
Vị linh mục mở Kinh thánh, sau đó bắt đầu đọc lời tuyên thệ.
“Cô Trúc Linh, cô có đồng ý làm vợ của anh Thành Trung không.
Dù nghèo đói hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, không bao giờ rời bỏ cho đến hơi thở cuối cùng?”
“Tôi đồng ý!”
Hứa Trúc Linh trả lời nhanh chóng mà không chút do dự.
“Vậy còn anh Thành Trung, anh có đồng ý.
làm chồng của cô không.
Dù cô Trúc Linh có nghèo đói hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, luôn yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, không bao giờ rời bỏ cho đến hơi thở cuối cùng?”
Linh mục nhìn Cố Thành Trung Vào thời điểm đó, sắc mặt của Cố Thành.
Trung hơi tái, hầu kết anh khẽ động.
Anh đột nhiên ho hai lần, dù không lớn tiếng, nhưng trong nhà thờ nơi đang yên lặng nghe lời tuyên thệ lúc này, có vẻ hơi đột ngột.
“Anh có sao không, mau thả em xuống đi”
Hứa Trúc Linh đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cố Thành Trung đặt cô xuống, cô ngay lập tức võ nhẹ vào lưng anh.
Không biết vì sao, hình như vừa rồi anh có vẻ hơi đau đớn.
Nhưng… chỉ là thoáng qua, cô thậm chí còn cho rằng mình bị hoa mắt.
Anh mỉm cười, mím môi, vẫy tay ra hiệu rằng anh không sao.
Sau đó, lời nói hùng hồn vang lên: “Anh đồng ý”
Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy ba từ này, cô thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì hai người cũng đi đến bước cuối cùng này, vừa rồi cô có chút lo lắng, sợ Cố Thành Trung sẽ nói không.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, sao có thể, hai người rõ ràng đã yêu nhau rất lâu.
Tiếp theo, khán giả reo hò.
“Hôn đi, hôn đi!”
Cố Ngọc Vy dẫn đầu làm ầm ï, náo động không yên.
“Đúng đó, nhanh lên, hôn một cái đi.”
Kỷ Hồng Thanh cũng rất vui.
Nhưng cô vẫn không thể thả lỏng cảnh giác từ đầu đến cuối, vì sợ những trường hợp ngoài ý muốn.
Cô thậm chí còn yêu cầu Kỷ Thiên Minh canh giữ bên ngoài nhà thờ để tránh có người tới náo loạn.
Lần đầu tiên cô không muốn tin vào lời bói toán của chính mình, thật lòng hy vọng những người yêu nhau có thể cùng nhau già đi.
Giọng nói của khán giả càng lúc càng lớn, Hứa Trúc Linh rất xấu hố, lén liếc nhìn Cố Thành Trung.
Với tính cách của anh, chắc chắn sẽ không từ chối.
Nhưng…
Đã một phút trôi qua, anh vẫn không phản hồi, thay vào đó, anh mím môi cười nói: “Không hôn đâu, tôi cảm thấy không thích hợp cho lắm”
“Anh, anh vừa ôm cô Trúc Linh háo hức lắm cơ mà.
Bây giờ lại cảm thấy không thích hợp á, sao lúc nấy anh không thấy ngại đi?”
Cố Ngọc Vy không tin chút nào.
“Được rồi, mọi người ra bãi cỏ phía sau đi.
Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”
Cố Thành Trung bình tĩnh bỏ qua chủ đề này.
“Em vẫn chưa ném hoa cưới..”
Hứa Trúc Linh hơi ngạc nhiên.
“Vậy thì em ném đi, lát nữa ra bãi cỏ phía sau.
Có bánh ngọt yêu thích của em đó”
“Được ạ”
Cô ném bó hoa về phía chỗ ngồi của phù dâu, nhưng bó hoa lại an an ổn ổn bay gọn vào vòng tay của Cố Ngọc Vy.
“Tôi ư?”
€ô chỉ vào mũi mình với vẻ hoài nghị, hơi sững sờ.
Kỷ Hồng Thanh mỉm cười: “Tớ đã nói mà, trong năm nay cậu nhất định sẽ kết hôn.
Cậu đưa Trúc Linh về phía sau trước, tớ sẽ đi xem Cố Thành Trung”
“Ừm, cậu đi đi.
Tớ cũng thấy anh trai tớ hôm nay cứ là lạ thế nào ấy”
Cố Ngọc Vy không khỏi lẩm bẩm..