Hai người về đến nhà, những người hầu trong nhà đều kích động muốn rối rắm, Cô Lan làm một bàn thức ăn lớn mà cô thích ăn Cô vốn còn muốn ăn lẩu, lúc này lại phải dẹp đi ý định.
Cô Lan nhìn cô đau lòng nói: “Cô Hứa ra cửa mới một ngày, cả người đều gầy đi.”
“Còn gọi cô Hứa? Nên đổi lại g; Ợ chủ!” Chú An nhịn không được cười nói: “Mợ chủ, đây là nước chanh vừa mới làm xong, mợ nếm thử xem”
Chú An mấy năm nay vẫn luôn kêu cô là cô Hứa, đột nhiên sửa miệng làm cơ có chút không thích ứng kịp, gò má ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Vẫn là trở về mới tốt, nơi này mới là nhà cô.
Từ lúc bắt đầu, Cố Thành Trung đã cho cô một cái nhà.
Lúc cả nhà đang cùng nhau ăn uống vui vẻ, không nghĩ tới ông cụ tới Bởi vì Hứa Trúc Linh đột nhiên mất tích, làm cho ông lo lắng đến phát hoảng, mong mỏi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có thể thấy Cố Thành Trung thành gia lập nghiệp.
Nhưng mà vừa mới kết hôn, vợ liên biến mất, khiến cho ông sốt ruột.
“Ấm áp quá, con đã trở lắng gần chết”
“Bác trai, con không sao…”
“Còn gọi là bác trai hả? Sửa miệng không được sao?”
Ông cụ cười ha ha nói.
Hứa Trúc Linh lúc này mới ý thức được, mắt theo bản năng nhìn Cố Thành Trung.
Anh cười: “Nhìn anh làm cái gì?”
“Bố,”
Hứa Trúc Linh có chút cảm động.
Cô không biết bố ruột của chính mình là ai, Hứa Đức Thắng càng không đối xử tốt với cô rồi à, làm bố lo Từ bố ở trong đầu cô vẫn luôn là mơ hồ.
Hiện tại đột nhiên gọi ông là bố, Hứa Trúc Linh cũng không biết là cái cảm giác gì.
“Từ nay về sau đều là người một nhà, không nên cảm thấy là con dâu, thì sẽ không thân với chúng ta.
Con chẳng khác nào con gái ruột của bố, nếu có xảy ra chuyện bố chỉ biết đứng ở bên con, giúp con cùng nhau đối phó thằng nhóc này”
“Vâng”
Hứa Trúc Linh gật đầu thật mạnh, đáy lòng cảm động rối rắm.
“Bố tới chỗ này, là để thăm Trúc Linh à?”
“Bố đến đây ở một thời gian”
“Tại sao lại muốn đến ở chỗ này?”
“Trúc Linh tuổi còn nhỏ, nhưng con tuổi cũng không nhỏ, chính mình đã bao lớn rồi, đáy lòng con không biết sao? Còn hỏi bố vì sao tới chỗ này ở, con có phải hay không muốn nhà họ Cố chúng ta tuyệt hậu? Cố Trường An đã như thế kia, Cố Cố lại ở chỗ mẹ nó.
Bố cũng đã bảy mươi tuổi đầu rồi, còn chưa có được đứa cháu nào đến đầu gối Đối với niềm vui của gia đình này, con là con cái trong nhà chẳng lẽ không cảm thấy xấu hố sao?”
Hối sinh Có thể nói đến trắng trợn táo bạo như vậy.
Hứa Trúc Linh trợn mắt há hốc mồm, xấu hổ nhìn về phía Cố Thành Trung.
Anh cũng thật đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương.
“Chuyện con cái tạm thời chưa nói tới, con sẽ nỗ lực hết sức.”
“Đánh rắm, con nếu như sớm nỗ lực, bố đâu đến nổi phải đợi đến bây giờ? Đại học kết hôn sinh con, rồi tiếp tục việc học chẳng phải cũng có thể sao? Được rồi, con không quan tâm bố, bố liền tới đây ở một thời gian, tên nhóc con còn không nỗ lực, bố còn có ở đây nhìn chằm chằm?”
Ông cụ xua xua tay, thái độ rất mạnh mẽ, phải ăn vạ ở đây không đi.
“Ông An, thêm một đôi chén đũa, tôi còn chưa ăn đâu.”
Ông cụ rất tự nhiên ngồi xuống.
Buổi tối, người hầu đưa sữa bò tới, hai người sợ tới mức cũng không dám uống.
Chuyện lúc trước rõ ràng trước mắt, ông cụ rất hay đi mấy con đường này.
Không uống sữa bò, thì tốt rồi?
Hứa Trúc Linh sau khi tắm rửa xong, Cố Thành Trung còn đang làm việc, ngồi ở trên sô pha xem máy tính.
“Còn bận lắm sao?”
“Không có, vừa mới xong rồi, có thể nghỉ ngơi”
Anh khép lại laptop, ngước mắt nhìn cô.
Cô nhóc này vẫn là bộ dáng cũ, từ trước đến nay vẫn luôn mặc ao ngủ có in hình vẽ, từ thỏ lưu manh đến heo nhỏ peppa.
Cô vừa gội đầu xong, tóc còn ướt dầm đề.
Cô tìm kiếm máy sấy khắp nơi.
“Để anh”
Anh đứng dậy muốn giúp cô sấy tóc.
€ô ngồi ở mép giường, mà anh đứng rất cao.
Động tác của anh thật nhẹ nhàng, bàn tay †o xuyên qua sợi tóc cô, sợ làm đau cô.
Độ ấm máy sấy cũng vừa đủ, không nóng cũng không lạnh quá.
Trong lúc nhất thời, chung quanh đều im ắng, chỉ co thanh âm của máy sấy.
Rất nhanh đã xong, anh nói: “Về sau loại việc nhỏ này để anh làm”
“Vậy anh cũng không nói ngoài miệng, một khi bắt đầu sẽ phải giúp em sấy tóc cả đời”
Cả đời…
Cố Thành Trung nghe đến từ ngữ xa xôi, ánh mắt hơi hơi thâm thúy, ngay sau đó cười gật đầu: “Ừm, anh sẽ làm”
Lúc hai người năm ở trên giường, Hứa Trúc Linh cảm thấy cả người nóng lên.
Rõ ràng đã sang thu, buổi tối phải mát mẻ mới đúng, sao còn nóng như vậy?
Cô đem chăn đạp ra, tay nhỏ không ngừng quạt gió lên gương mặt: “Cố Thành Trung, anh có cảm thấy rất nóng không?”
“Có một chút.”
“Mở điều hòa đi, nóng chết em rồi”
“Ngoại trừ nóng… em còn cảm giác được cái gì không?
“Miệng đắng lưỡi khô, muốn… muốn chạm vào đồ vật lạnh”
“Chúng ta… Có phải đã bị hạ thuốc hay không?”
Cô chợt nhận ra hỏi.
Cố Thành Trung cười chua xót, nói: “Chính xác là như thế”
“Sữa bò đưa tới không phải không uống sao? Làm sao lại… Tại sao lại như vậy?”
“Đêm nay chúng ta ăn cơm, uống nước xong, một thời gian lâu mới có thể cảm giác được.
Bố vì để cho anh nối dõi tông đường, thật đúng là hao hết tâm tư.
Chiêu thức giống nhau như vậy mà chúng ta còn để mắc mưu đến lần thứ hai, anh lại còn trúng chiêu, đây mới là ý chính”
Anh rõ ràng đã có đề phòng, nhưng không nghĩ tới vẫn là sơ sót.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” cô đáng thương khổ sở nói.
“Anh đi tắm rửa nước lạnh, anh đưa em đi qua phòng cho khách ở cách vách”
Anh mở cửa cho cô, lại không nghĩ đến then cửa loảng xoảng một cái rơi xuống đất.
Gừng càng già càng cay, lúc này đã cố chặn lại đường lui của anh.
Anh xoay người nhìn về phía Hứa Trúc.
Linh, lại nhìn thấy… Một đôi mắt đầy nước trong suốt.
“Em sao lại khóc, sợ hãi à?” anh vội vàng nói.
“Không phải… anh đi tắm rửa đi, em đi ra ban công cho gió thổi”
Cô từ trên giường nhảy xuống, kéo anh vào buồng vệ sinh, sau đó đem chính mình nhốt trên ban công, còn kéo bức màn lên.
Cố Thành Trung không yên tâm, lập tức theo lên ban công nhìn xem cô thế nào.
Lại phát hiện trên ban công trống không Anh nhìn xuống phía dưới mặt cỏ, có một bóng dáng nho nhỏ, khập khiễng, lại hướng tới cửa sắt lớn mà đi.
“Hứa Trúc Linh!”
Anh giật mình, lo lắng trong nháy mắt làm ngăn lại dục vọng trong cơ thể.
Anh trực tiếp một chân đá văng cửa, nhanh chóng đuổi theo.
Hứa Trúc Linh từ ban công nhảy xuống, lầu hai không cao lắm, không ngã gấy tay gãy chân, nhưng mắt cá chân của cô bị trẹo rồi.
Lúc nhảy, cánh tay ma sát vào vách tường, làm trầy một vùng da lớn.
Cô đau đến rớt nước mắt, nhưng bước chân một chút cũng không chậm.
Cô biết Cố Thành Trung đang đuổi theo mình.
“Trúc Linh, em muốn đi đâu?”
Cố Thành Trung bước nhanh hơn, tốc độ của cô sao có thể so được với anh.
Mắt thấy anh sắp đuổi kịp, lại không nghĩ Hứa Trúc Linh đột nhiên quay đầu lại, đem dép lê trên chân hung hãng mà ném qua.
Cố Thành Trung không có né tránh, đứng yên tiếp được.
“Em làm sao lại tức giận?”
“Anh không ngủ với tôi đúng không? Vậy anh cưới tôi về nhà làm gì? Cho tôi một hôn lễ long trọng, lại không cho tôi một cái giấy chứng nhận kết hôn, kết hôn cái gì!
“Bà đây không gả cho, quãng đời còn lại anh tự sống một mình đi!”.