Hứa Trúc Linh hỏi mộ của Ngọc Diệp ở đâu, nhưng Phó Minh Tước lại không chịu nói.
Anh ta không xây mộ cho cô ấy, bởi vì trong lòng luôn có một chấp niệm rằng vợ mình sẽ trở về.
“Vậy… Thi thể của chị tôi, anh xử lý như thế nào?”
“Cơ thể của con người cũng chỉ là một lớp da, còn linh hồn của cô ấy vẫn luôn bên cạnh tôi, vẫn dõi theo tôi mỗi ngày, nhìn Dao Dao lên.
Thi thể của cô ấy được tôi bảo dưỡng rất kỹ càng, cất ở một nơi an toàn, ngay cả bản thân tôi…Cũng không thể đến thăm cô ấy”
Câu cuối cùng anh ta nói rất nhỏ, Hứa Trúc Linh không nghe rõ.
Cô không muốn quan tâm vế sau Phó Minh Tước nói cái gì, chỉ riêng những câu phía trước đã khiến cho cô cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Cho dù đó là chính chị gái ruột của mình, cô vẫn không thể không sợ hãi khi nghe thấy anh ta nói như vậy.
Ở trong mắt cô, người đã mất không thể sống lại, nên mới chôn xuống mộ.
Đây là suy nghĩ từ bao đời nay, nhưng Phó Minh Tước lại bảo tồn thi thể của Ngọc Diệp.
Từ nhỏ cô đã sợ những thứ nghiêng về tâm linh, nhưng hiện tại lại nghe về chuyện ma quỷ, phải chăng đó là bởi vì khi còn sống, chấp niệm quá sâu, nên khi chết đi không thể siêu thoát?
Cô không khuyên nhủ Phó Minh Tước, dù sao suy nghĩ của người khác, bản thân cô cũng khó có thể hiểu được.
Sau khi đến đây, điều cô muốn làm chính là gặp mặt Dao Dao.
Sau khi biết quan hệ của cả hai, cô càng thêm thương xót cho đứa nhỏ này.
“Mẹ!”
Dao Dao vùi đầu vào ngực cô.
“Mấy ngày nay ở Trấn Kettering, Dao Dao đã làm gì?”
Cô tò mò nhìn về phía Phó Minh Tước.
Dao Dao nghe vậy, không đợi Phó Minh Tước lên tiếng, hai tay chống vào eo, tức giận nói “Hừ, bố căn bản là không quan tâm đến con, mỗi ngày đều sai bảo mẫu đến quản con, mỗi ngày đều ở nhà khiến con cảm thấy chán chết.
Bố không ăn cơm cùng con, không đưa con đi công viên chơi trò chơi, thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra bài tập của con”
“Bố thật sự rất đáng giận, mẹ, mẹ nhất định phải giúp con đòi lại công bằng, mắng bố một trận!”
“Phó Minh Tước, hành vi của anh là phạm tội!”
Hứa Trúc Linh không vui nhìn anh ta: “Cho dù anh có bận thế nào cũng không thể không quan tâm đến đứa nhỏ chứ! Dao Dao, bố không đưa con ra ngoài chơi, vậy dì mang con ra ngoài chơi được không?”
“Được ạ!”
Dao Dao vô cùng hưng phấn, cười một cách vui vẻ.
Phó Minh Tước bất đắc dĩ lắc đầu, cử người đến báo cho Cảnh Nguyệt Tây một tiếng.
Sau đó ba người cùng nhau đến công viên chơi.
Hứa Trúc Linh tuy rãng đã kết hôn, nhưng vẫn giống y như một đứa trẻ, sở thích giống hệt với Dao Dao.
Thích chơi tàu lượn, thích chơi xích đu, thích ăn kẹo ngọt, ăn kem.
Phó Minh Tước đi ở đẳng sau, cảm giác như bản thân đang dẫn theo hai đứa trẻ.
Trong lúc Hứa Trúc Linh dẫn Dao Dao đi nhà vệ sinh, nhịn không được mà hỏi “Nhóc con, con có biết bố làm cái gì không?”
Cô bé lắc đầu, nói: “Không biết bố đang làm cái gì, nhưng con biết để kiếm ra đồng tiền bố đã rất vất vả, hơn nữa công việc cũng vô cùng nguy hiểm.
Con cũng không thích ở Trấn Kettering, mỗi người ở đây đều như có tâm sự, giống như là đang tính kế với nhau”
Lòng đứa nhỏ sáng như gương, tuy rằng có rất nhiều chuyện không biết, nhưng trực giác nhắc nhở cô bé những thứ xung quanh hai cha con họ không mấy tốt đẹp.
“Hiện tại nếu con có lựa chọn, có người có thể bảo vệ con, tránh cho cháu phải đi khắp nơi, hơn nữa còn có thể dạy học cho con, nhưng mà…Con phải xa bố của mình, con có đồng ý không?”
Nghe thấy cô nói thế, cô bé không do dự mà lắc đầu.
“Vì sao chứ?” Hứa Trúc Linh tò mò hỏi.
Nếu Dao Dao đồng ý rời khỏi Phó Minh Tước, đồng ý đến nhà họ Quý ở, sẽ không ai dám bỏ bê cô bé.
“Như vậy…Con lại không có bố.
Con đã không có mẹ, con không muốn mình trở thành đứa trẻ ngay cả bố cũng không có.
Vào những lúc bận rộn, bố thường bỏ bê con, không quan tâm đến con, nhưng chỉ cần con nhớ đến bố là được rồi.”
“Không có bố thì vẫn còn có mẹ nuôi, mẹ sẽ thay thế bố, làm mẹ của con”
Nghe thấy Hứa Trúc Linh nói thế, cô bé ôm chặt lấy cô.
Hành động của đứa nhỏ khiến cô vô cùng cảm động.
Phó Minh Tước nhìn qua thì không giống với người tốt cho lắm, cả ngày chỉ chém chém giết giết, không nghĩ tới chuyện giáo dục một đứa nhỏ ngay từ khi nó còn bé.
Chị gái ở trên trời có linh thiêng, nếu biết bản thân có một đứa con hiếu chuyện như vậy thì thật sự sẽ rất vui mừng.
Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, vậy mà hiện tại cô ấy không còn.
“Dao Dao rất ngoan, mẹ con trên trời sẽ rất hạnh phúc”
“Mẹ…Nếu mẹ là mẹ ruột con thì tốt biết bao…
Cô bé nghẹn ngào nói.
“Mẹ là mẹ nuôi của con, là người mẹ thứ hai, một người ở trên trời phù hộ, một người ở trước mắt bảo vệ, con sẽ không thua kém bất kỳ một đứa trẻ nào, hiểu chưa?”
“Dạ!”
Cô bé ra sức gật đầu, dường như hiểu được một chút.
Cô dắt Dao Dao ra ngoài, Phó Minh Tước thấy mắt hao người đỏ ửng, không khỏi nhíu chặt lông mày, khuôn mặt lạnh đi vài phần, ói: “Có người bắt nạt hai người? Ai?”
“Không có, đừng có tức giận như vậy, tiếp tục đi chơi đi”
“Được, hai người đi đi, tôi lấy chút đồ.”
“Cùng nhau đi đi!”
Hứa Trúc Linh ra sức lôi kép Phó Minh Tước, muốn anh cùng chơi trò thuyền hải tặc.
Ba người đi chơi thật lâu, sau đó mới trở về biệt thự Hà An.
Dao Dao chơi mệt, liền ngủ gật trên xe.
Cô ôm Dao Dao về phòng, Hứa Trúc Linh nhẹ giọng nói: “Hiện tại…Đi gặp Cảnh Nguyệt Tây!
“Cô thật sự đã ra quyết định?”
Cô đứng sững lại một chút, không cho phép mình được nghĩ nhiều nữa, chỉ sợ càng nghĩ càng trở nên do dự.
Bệnh của Cố Thành Trung ngày càng nặng, cô không thể chân chừ thêm được nữa.
Hiện tại chỉ có dao sắc mới chặt đứt đống rắc rối này.
Cảnh Nguyệt Tây chờ cô cả một ngày với tâm trạng bất an, nhìn thấy cô đến, lập tức đứng lên từ trên sô pha.
“Ừm, tôi đã đồng ý với cô, rời khỏi Cố Thành Trung, về sau tôi và anh ấy không còn quan hệ gì cả.
Nhưng tôi cũng sẽ không đến với bất kỳ một ai cả, cô không có quyền can thiệp.
Cho dù anh ấy có làm phẫu thuật thành công hay không, tôi cũng sẽ không quan tâm Chúng ta…mệnh ai người lấy đi, thế nào?”
“Được, mệnh ai người lấy đi! Đây là ước định, cô đã đồng ý, tôi cũng an tâm.
Nếu cô dám làm trái lời hẹn, tôi sẽ không từ bất kể thủ đoạn nào để lấy mạng anh ta, tôi không sợ đối đầu với giới xã hội đen!”
Thời điểm Cảnh Nguyệt Tây nói ra những lời này, ánh mắt liếc về phía Phó Minh Tước.
Những lời này, chính là nói cho anh ta nghe.
Phó Minh Tước chỉ dùng tay vuốt cãm, không có bất kỳ một động thái nào.
Hứa Trúc Linh suy nghĩ kỹ càng, tất cả yêu cầu đều có thể chấp nhận.
Chỉ cần có thể cứu sống được Cố Thành Trung, cả đời không gặp lại anh, cũng có sao đâu?
Chỉ cần anh còn sống là tốt rồi, chẳng sợ cả đời này không gặp lại, chỉ cần trong lòng cô và anh đều hiểu được, hai người thật lòng yêu nhau, €o dù về sau anh ấy không còn yêu cô nữ, cô cũng không có gì hối hận cả.
Được yêu, được có nhau, như vậy đã rất hài lòng.
Cô cầm bút ký tên mình lên bản giao ước, hỏi: “Khi nào thì đồng ý làm phẫu thuật”
“Trong vòng một tuần, tôi cam đoan sẽ khiến cô hài lòng.
Nhưng mà ca mổ sẽ tổ chức ở Hồ Chí Minh, vì nơi đây là nơi có hoàn cảnh tốt nhất để trị liệu, trái tim trong quá trình di chuyển cũng không bị xóc nảy, khiến cho.
chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Cho nên sau khi thực hiện song ca phẫu thuật, hy vọng cô sẽ giữ lời hứa”
“Tôi nhất định sẽ giữ đúng lời hứa”
Cô nhẹ giọng nói, rồi xoay người rời đi.
Ra đến cửa, Phó Minh Tước lên tiếng, nói “Thật sự bỏ được? Cô đồng ý rời khỏi Cố Thành Trung”
“Cảnh Nguyệt Tây so với tôi còn quan trọng hơn…Không phải sao?”
“Điều kiện của cô ta đúng là rất mê người, nhưng nếu là một người đàn ông, tôi sẽ không yêu cô ta”
“Vì sao?”
Hứa Trúc Linh có chút tò mò hỏi.
Lấy một người có điều kiện xứng với mình, không phải rất tốt sao?.