Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


[Kỷ Thiên Minh mặc một chiếc áo choàng bằng lưới, bên trong không có gì cả, lắc lư đi tới trước mặt Lục Tĩnh, trực tiếp đè anh ấy lên giường.

“Anh trai tốt, anh ăn người ta sạch người ta rồi, chẳng lẽ không chịu trách nhiệm ư?
“Tôi không có! Cậu châm ngòi ly gián đến cùng là có ý đồ gì? Tôi với An Nhiên là chân ái!”
“Thật không?” Kỷ Thiên Minh cười nịnh nọt.

Tay chân anh lanh lẹ, rắc một tiếng, nháy mắt đầu khóa của dây nịt đã bị cởi bỏ.

Nội dung phía sau, Kỷ Thiên Minh đau đớn che mắt, cảm thấy không dám đọc hết, ghê tởm!
Anh nhìn bút danh.

Cô tiên nhỏ trừ ma.

Rất phù hợp với chuyên ngành của Kỷ Nguyệt Trâm.

Anh ta trực tiếp gọi điện cho cấp dưới của mình, nói: “Cậu đọc xem trong đó viết cái gì?
Rốt cuộc tôi làm sao vậy?”
Bài viết khoảng hai trăm nghìn từ, được tác giả cập nhật với tốc độ rùa bò, mỗi ngày một chương, nhưng vì đọc miễn phí nên được mọi người ủng hộ rất nhiều.

Phía dưới đều khen ngợi, gửi các kiểu phần thưởng cho tác giả.

Lúc viết đến nhân vật phản diện, phía dưới sẽ là một mảnh mắng chửi, có người kêu oan với tác giả, nói nhanh chóng giết chết nhân vật phản diện này đi, cứ lắng lơ.

Cấp cưới nơm nớp lo sợ đọc xong rồi, cũng biết được do ai viết.

Cậu chỉ có thể nói, cô chủ cả tuyệt đối là một nhân tài, là một ngôi sao đang từ từ mọc lên trong giới văn học.

“Nói chuyện từ đầu tới cuối!” Kỷ Thiên Minh nghiến răng.

“Công là Lục Tĩnh, thụ là An Nhiên, trước đó tung đường ngọt sủng.

Nhưng lúc năm mươi nghìn từ, xuất hiện một sếp lớn phản diện, mà cậu chủ là cấp dưới trai lơ của nhân vật phản diện, mến mộ nam chính, cho nên vẫn luôn tìm thủ đoạn gây cản trở.

Ở trong này xuất hiện tổng cộng mười ba nhân vật phản diện, nhân vật của Sẽ không xuống giường vừa xuất hiện..

“Đang trän trọc không yên với các nhân vật phản diện, bên này thổi gió bên tai, bên kia xúi giục người ta làm chuyện xấu.

Hễ là đến phần diễn của cậu, miêu tả vô cùng cẩn thận và tỉ mi… Hơn nữa trong truyện, cậu còn là một thụ cuồng ngược..”
Cấp dưới run rẩy nói, thiếu chút nữa cản vào đầu lưỡi của mình.

Kỷ Thiên Minh nghe nói như thế, suýt nữa chống đỡ không được, thân thể chật vật lung lay một chút.

Anh ta chết lặng.

Anh ta biết mình áp bức Kỷ Nguyệt Trâm quanh năm, cứ thích nhìn cô ta không ưa mình, dáng vẻ làm xẵng làm bậy, làm hùm làm hổ, lại không làm gì được mình.

Nhưng, dù sao anh ta cũng là anh ruột của cô ta đấy!
Cô ta lại tàn nhẫn như thế, dùng cách dã man và vô nhân đạo như vậy cho anh ta một kích trí mạng!
Tên tuổi lừng lấy một đời của anh, tất cả đều hủy trong truyện của cô ta.

“Cậu chủ… cậu còn muốn nghe tiếp không?”
“Nói!”
Kỷ Thiên Minh nghiến răng nói, tiếng này hoàn toàn thoát ra từ trong kế răng.

Năm tay không tiếng động mà xiết chặt lại, gân xanh nhảy lên kịch liệt, các đốt ngón tay trắng bệch.

Cấp dưới cảm nhận được sự đàn áp của từ trường, cơ thể anh ta đã run rẩy thành cái sàng.

Cậu ta tiếp tục nói nội dung tiếp theo.

“Trong chương mới nhất, cuối cùng cậu cũng quyến rũ được nam chính, bò lên giường của nam chính…”
“..” Đầu Kỷ Thiên Minh đầy vạch đen, cảm thấy câu nói của người xưa rất có lý.

Chỉ có phụ nữ và kẻ hèn là khó nuôi! “Tác giả còn để lại lời nhän ở cuối chương, nói ý kiến của người đọc đối với cậu rất nhiều, vừa thèm nhỏ dãi kỹ nghệ cao siêu của cậu, thâu tóm tất cả nhân vật phản diện, lại vừa hận thiết lập tính cách của cậu đến ngứa răng.

Vừa dứt lời, Kỷ Thiên Mình vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái, ầm một tiếng phát ra.

“Cấp dưới xin lui xuống”
Cấp dưới vội vã nói, không đợi Kỷ Thiên Minh đáp ứng, đã nhanh chóng chuồn khỏi.

Nếu không đi, sẽ vô cớ gặp họa.

Kỷ Thiên Minh giận đến cả người run rấy, đi thẳng vào phòng của Kỷ Nguyệt Trâm.

Cô ta đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa gõ bàn phím, hoàn toàn không nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân Hồn nhiên không biết, có người nguy hiểm đang tới gần mình.

Cô ta đang viết chương mới cho hôm nay.

[Lục Tĩnh bị Kỷ Thiên Minh hạ thuốc, cả người không thể động đậy, vô cùng tuyệt vọng.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên cửa phòng bị đá văng, Trương Diệp lại vào được.

Anh ta hung ác nham hiểm nhìn Kỷ Thiên Minh, lạnh giọng nói: “Hóa ra, em tiếp cận tôi vì nó! Tôi muốn cho em biết được cảm giác bị phản bội là như thế nào! Các anh em, em ấy cho các người, hưởng dụng cho đã đi!”
‘Vừa dứt lời, Kỷ Thiên Mình võ mạnh xuống mặt bàn một cái, ầm một tiếng phát ra.

“Cấp dưới xin lui xuống”
Cấp dưới vội vã nói, không đợi Kỷ Thiên Minh đáp ứng, đã nhanh chóng chuồn khỏi.

Nếu không đi, sẽ vô cớ gặp họa.

Kỷ Thiên Minh giận đến cả người run rẩy, đi thẳng vào phòng của Kỷ Nguyệt Trâm.

Cô ta đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa gõ bàn phím, hoàn toàn không nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân Hồn nhiên không biết, có người nguy hiểm đang tới gần mình.

Cô ta đang viết chương mới cho hôm nay.

[Lục Tĩnh bị Kỷ Thiên Minh hạ thuốc, cả người không thể động đậy, vô cùng tuyệt vọng.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên cửa phòng bị đá văng, Trương Diệp lại vào được.

Anh ta hung ác nham hiểm nhìn Kỷ Thiên Minh, lạnh giọng nói: “Hóa ra, em tiếp cận tôi vì nó! Tôi muốn cho em biết được cảm giác bị phản bội là như thế nào! Các anh em, em ấy cho các người, hưởng dụng cho đã đi!”
Kỷ Thiên Minh nhìn hơn mười người vạm vỡ sau lưng Trương Diệp, sợ tới mức thân thể run run.

Không đợi anh ta có phản ứng, đã bị người đàn ông to lớn cười phóng đãng dẫn đi.

Sau đó, anh ta bị đưa đến kho hàng dưới mặt đất, ẩm thấp lạnh lẽo.

Anh ta bị trói trên cây cột lạnh như băng, mắt bị bịt lại Anh ta muốn kêu cứu, nhưng miệng bị lấp kín.

Có cái gì đó đang chạm vào người anh ác loại dụng cụ tra tấn đủ kiểu dáng!
Là..

Ngón tay Kỷ Nguyệt Trâm lướt nhanh trên bàn phím, mỗi viết Kỷ Thiên Minh bị tàn phá, cô ta đều kích động Cả người như ăn stride(1), không dứt ra được.

(1): một nhãn hiệu kẹo cao su bên Trung Quốc.

Xong hai nghìn chữ, cô ta tựa như thượng đế, nhìn bọn họ.

Thấy Kỷ Thiên Minh bị ngược, khỏi nói có bao nhiêu hưng phấn.

“Chậc chậc chậc..“ Kỷ Nguyệt Trâm cảm thán: “Kỷ Thiên Minh, em gái anh rất có tâm, tạo ra cho anh nguyên một cái hậu cung, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy,..

đều của anh!”
“Vậy anh có nên cảm ơn em không?”
Sau lưng truyền đến giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông, giọng nói sâu không lường được.

Kỷ Nguyệt Trâm đang đeo tai nghe, lờ mờ nghe thấy tiếng nói, không có nghĩ nhiều Bây giờ cô ta còn bị vây trong trạng thái hưng phấn.

.

truyện ngôn tình
Cô ta xua tay, cười hì hì nói: “Khỏi khỏi, đều là người một nhà, nên làm mài”
Nói, nháy mắt sắc mặt cô ta cứng ngắc, nhận ra có gì đó không thích hợp.

Vừa rồi… ai nói chuyện.

Giờ phút này cô ta mới thật sự cảm nhận rõ ràng sống lưng lạnh vù vù, đó là oán giận của người nào đó.

Cổ họng cô ta lăn lộn, cô ta nuốt nuốt nước bọt, trái tim rất lạnh rất lạnh đấy.

Cô ta không dám quay đầu lại nhìn, cô ta lắp bắp nói: “Hình như … hình như hơi đói bụng, em đi ăn trưa…”
Cô ta đứng dậy, vừa muốn rời khỏi, lại bị Kỷ Thiên Minh ấn lại Sức lực không lớn, cô ta cũng không dám vặn lại.

“Anh không ngờ em gái lại thương anh như thế, thấy trong cuộc sống thực không có bạn trai, lại tạo ra cho anh nhiều bạn trai trong thế giới hư cấu như vậy nha?”
Kỷ Nguyệt Trâm nghe nói như thế, cảm thấy da đầu căng đau.

“Anh… Anh ở trong truyện của em là một anh chàng vô cùng đẹp trai, tất cả mọi người đều thèm muốn sắc đẹp của anh đến nhõ dãi.

Hơn nữa anh còn khác với các nhân vật phản diện khác, anh sẽ không ngủm củ tỏi đâu, em sẽ cho anh ở trong truyện em sống lâu trăm tuổi đấy! Em… Em sẽ… sắp xếp cho anh một đoạn nhân duyên tốt!
“Kỷ Nguyệt Trâm, em muốn chết hay không muốn sống nữa?”
Kỷ Thiên Minh u ám nói.

Kỷ Nguyệt Trâm vậy, khóe miệng chùng xuống, lòi ra vẻ mặt sắp khóc.

“Anh ơi… Giờ em xóa truyện đi, còn kịp không?”
“Bây giờ em chui lại vào bụng mẹ làm lại, vẫn còn kịp đấy!”
“Anh… anh đây là muốn giết em gái ruột của mình sao?” Kỷ Nguyệt Trâm run bần bật hỏi tra tấn linh hồn này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui