Em thấy anh… cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Em không nhìn thấy anh thì ngày nào cũng lo lắng, em không làm được…”
“Đã vậy thì em cứ ở lại bên cạnh anh đi”
Cố Thành Trung mềm lòng.
Nhất định Lucia sẽ chuẩn bị tốt toàn diện, để cô về nước cũng chưa chắc sẽ an toàn.
Cứ để cô ngay dưới mắt mình, có xảy ra chuyện gì thì anh cũng có thể tìm cách đối phó kịp thời.
“Anh muốn đến tập đoàn Cố Linh tìm anh hai bàn bạc chút chuyện, em đi cùng với anh”
“Vâng”
Cô nhanh chóng gật đầu, ôm lấy cánh tay anh Không cần biết sau này sẽ gặp phải bao nhiêu nguy hiểm và tai nạn, chỉ cần người đàn ông này ở bên cạnh cô thì cô sẽ không sợ.
Cho dù phải chết…
Cô cũng không hối hận Cùng lúc đó, Lucia trở lại cung điện, nhưng cô ta không ngờ vừa mới bước chân vào cửa lớn thì đã nghe thấy tiếng cốc rơi vỡ, còn kém theo tiếng quát mảng của Charles.
“Cái đám vô dụng này, không phải tôi đã bảo mấy người trông chừng vương phi thật tốt rồi sao? Mấy người làm gì đây, lũ ngu xuẩn, đều không muốn sống nữa hả?”
“Đến mức đấy không? Giận lớn như vậy?”
Lucia thong thả đi vào, cử chỉ tao nhã mang phong thái của một vương phi.
Charles nhìn cô ta bằng ánh mắt nham hiểm, phất tay để người hầu lui xuống.
Anh ta bước nhanh tới trước mặt cô ta, giọng nói trầm thấp: “Em đừng quên thân phận của mình, đừng tưởng rằng em là vương phi thì muốn làm gì thì làm! Anh có thể cho em tất cả quyền lực thì anh cũng có thể đoạt lại chúng!”
“Em vừa vào cửa đã gây ra chuyện lớn như vậy, em nghĩ phụ vương và vương hậu đều là kẻ ngốc sao?”
Charles trợn mắt lên, giờ khắc này, anh †a chỉ hận không thể cắt đứt cổ cô ta.
Nhưng Lucia chẳng hề sợ hãi, cô ta nhếch miệng cười nói: “Em biết anh rất tức giận, nhưng em làm vậy cũng vì anh mà”
“Vi anh? Thật nực cười, rõ ràng em chỉ vì tư lợi của bản thân! Đừng tưởng rằng anh không biết ý định của em!”
“Em thừa nhận, em có lòng riêng, nhưng chuyện này cũng có lợi cho anh.
Em biết đứa vua không thích em mà chỉ coi trọng quyền thế của anh trai em.
Anh cưới em chỉ là giả tạo, bởi vì hoàng gia chủ động kết thân với Kettering.
Nhưng Kettering là cây lớn thì đón gió to, gây uy hiếp tới hoàng gia từ lâu, anh muốn diệt toàn bộ Kettering lắm rồi, đúng không?
“Em đừng nói bậy!”
Charles bị người ta nói trúng tim đen, mặt tối sầm lại.
Anh ta quay lưng lại không muốn để Lucia nhìn thấy sơ hở gì Lucia cười khẩy, cô ta chủ động gọt táo cho anh ta: “Anh và em là vợ chồng, không cần phải giấu giếm gì cả, anh không yêu em, nhưng lại cưới em, là vì lợi ích.
Anh trai em rất giỏi nhưng đa nghi.
Anh muốn nhận được sự.
tin tưởng của anh ấy nên ra tay từ chỗ em, đúng không? Thực ra thì em cũng chỉ to gan đoán thôi, không phải không liên quan gì hết, ngược lại em giúp anh lật đổ Kettering”
“Thật chứ?”
Charles vô cùng ngạc nhiên, cô †a là cô ba dòng họ Kettering, một đời là vinh hay nhục đều gắn với cái họ này, nhưng lúc này đây, cô ra lại muốn phá hủy ngôi nhà dưỡng dục cô ta suốt ba mươi năm.
Đột nhiên anh ta phát hiện mình không nhìn thấu Lucia, người phụ nữ này độc ác hơn rất nhiều so với tưởng tượng của anh tai Cô ta cười lên một cách xinh đẹp, rung động lòng người, nhưng miệng cô ta lại nói ra những lời độc ác nhất: “Có thân phận gì, cao hơn vương phi của một quốc gia được sao?
Nhà Kettering dưỡng dục em ba mươi năm nhưng lại lấy mất của em ba mươi năm.
Em tận tâm tận lực làm việc cho Lance, đổi lại được gì? Từ đầu đến cuối nhà Kettering chỉ là nhà của bọn họ, có quan hệ gì với đứa con gái này đâu, từ khi con gái không được hưởng quyền thừa kế thì đã không công bằng với em rồi “Nếu không công bằng thì em hà tất gì phải nhớ tình xưa.
Cắt đứt, phá hủy, giết hết, diệt tất!”
“Vậy em có kế hoạch gì?”
“Lần này coi như Hứa Trúc Linh phúc lớn mạng lớn, cô ta gặp được Phó Minh Tước nên tránh được một kiếp.
Nhưng thế thì cũng chẳng sao, sau này còn rất nhiều cơ hội.
Nếu như cô ta mà chết thì lòng Cố Thành Trung sẽ rối như tơ vò, khiến trận tuyến của Cố Thiện Linh cũng sẽ rối loạn theo, chúng †a có thể nhân cơ hội đó.
Nếu con đường này bị tắc nghẽn thì chúng ta chọn con đường khác.”
“Ra tay từ phía anh hai.”
“Josh?”
“Không, là một người anh khác.
Khóe miệng Lucia nở một nụ cười gian xảo.
Nụ cười ấy giống như ma quỷ, cực kỳ đáng Sợ.
Charles đi tới ngôi hoàng đế, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện dơ bẩn, lòng dạ anh ta cũng đã độc ác từ lâu.
Nhưng bây giờ anh ta nhìn Lucia, bỗng nhiên anh ta cảm thấy đối phương chỉ có hơn chứ không kém.
Bản thân anh ta cũng phải khiếp sợ sự tàn nhãn của lòng dạ đàn bà.
Sau này, lợi dụng xong thì nhất định phải giết chết cô ta thì anh ta mới yên tâm được, nếu không thì tai họa về sau không đếm xuể.
Hai người không nói gì nữa, bầu không khí trở nên yên ảng, nhưng cả hai đều mang ý đồ xấu xa của riêng mình.
Đây không phải là lần đầu tiên Hứa Trúc Linh đến công ty chỉ nhánh của tập đoàn Cố Linh, nên khá thuộc đường lối ở đây.
Bây giờ Cố Thiện Linh đã trở thành một người vô cùng bận rộn, trước kia anh ấy chỉ ở phía sau trợ giúp.Josh.
Bây giờ danh chính ngôn thuận, anh ấy không những quản lý mọi việc của tập đoàn Cố Linh mà còn phải giúp.Josh giải quyết hậu quả cho tốt.
Còn Josh thì lại nhàn rỗi, không có việc gì làm Cố Thành Trung cũng rất yên tâm giao.
Hứa Trúc Linh cho.Josh, bởi vì người bảo vệ âm thầm cho.Josh rất nhiều, nên cũng có thể đảm bảo an toàn cho cô.
Hai người đi dạo loanh quanh, ăn uống đủ thứ.
Mặc dù Josh là đàn ông nhưng cô không thấy khó chịu, ngại ngùng gì cả, có lẽ là vì con người bên trong anh ta là phụ nữ.
Nhưng những lúc cần “man” thì vẫn rất đàn ông.
Ví dụ như lúc trả tiền,.Josh sẽ thanh toán, hoàn toàn không cho cô có cơ hội rút tiền ra.
Lúc mua đồ, anh ta cũng chủ động xách.
Hai người đứng cạnh nhau, người nào không biết còn khen họ vô cùng xứng đôi Hứa Trúc Linh thấy một cửa hàng váy cưới, chiếc váy nổi tiếng nhất của cửa hàng là tác phẩm thiết kế của Donald, đó là cái duy nhất trên thế giới.
Hứa Trúc Linh không nhìn được nhìn nhiều hơn một chút, Josh lên tiếng: “Nhà thiết kế đó rất khó mời, chỉ có hoàng gia mới mời được, suốt cả cuộc đời, ông ta chỉ biết thiết kế, ông ta cũng tham gia vào việc chỉnh sửa váy cưới của nữ hoàng, tính cách thì quái đản, gian trá.
Cố Thành Trung mà mời ông ta làm váy cưới cho cô được thì quả là hiếm thấy”
“Vậy, hôn lễ của hai người thì… đồ cưới vân là vest chứ hả?”
Hứa Trúc Linh không rõ hỏi.
Josh mím môi cười: “Tôi và anh ấy sẽ không cần hình thức gì cả, tâm ý tương thông là được”
“Tại sao? Hai người công khai rồi mà, sao lại không tổ chức hôn lễ luôn?”
“Chuyện này..”
Josh lựa chọn im lặng.
Anh ta phải trả lời thế nào đây, mạng của anh ta đã không còn trong tay mình từ lâu, ngay cả Cố Thiện Linh cũng không biết.
Anh có rất nhiều bí mật, một khi bị lộ ra thì e là…
Anh ta cười khẩy, lắc đầu một cái, không giải thích gì cả.
Hai người mua ít đồ, mang một ít trà chiêu cho Cố Thành Trung và những người khác rồi chuẩn bị về nhà.
Hứa Trúc Linh vừa mới lên xe, đang thắt dây an toàn thì thấy ở ngã tư phía trước có một bóng người trông rất quen Nhưng dù chỉ là bóng lưng thì cô cũng nhận ra được vô cùng rõ ràng.
“Minh Châu?”
Cô nhanh chóng xuống xe.
“Trúc Linh?”
Josh đuổi theo.
Hứa Trúc Linh chạy như điên, nhưng đối phương đã rẽ sang một hướng, bị che khuất bởi tòa nhà cao rồi biến mất tại lối rế.
Đến lúc cô đi đến chỗ đó thì chẳng còn bóng người quen thuộc ấy nữa.
“Minh Châu, Bạch Minh Châu! Cậu ra đây, là cậu..”
“Minh Châu!”
Nhưng Hứa Trúc Linh gào khản cả giọng cũng không có ai đáp lại cô cả, trái lại, người đi đường còn tỏ thái độ trông cô như một kẻ thiểu năng.
Trong một cửa hàng cạnh đó, người nào đó để mặc nước mắt lã chã ở trong phòng thử đồ.
Đúng lúc đó, cửa bị mở ra, bỗng nhiên có một người xuất hiện trước mặt cô ấy..