Trên suốt cả đoạn đường đi, Hứa Trúc Linh cứ luôn miệng cản nhãn.
Hai người họ.
không biết đã nghĩ ra bao nhiêu cách rồi, thế nhưng những người phía sau chẳng ai chịu hiểu cả, họ cứ nhìn cô một cách cứng nhắc.
Cũng không biết rốt cuộc ông cụ tìm ở đâu ra mấy người tận tâm chu đáo như thế này, họ luôn luôn nhắc nhở hai người phải biết kiềm chế, phải luôn chú ý và nghĩ cho đứa bé.
“Tôi rất muốn chăm sóc gia đình anh”
Cố Thành Trung rất không vui nói.
“Ông cụ đã cử người chăm sóc gia đình tồi, chỉ cần tôi chăm chỉ làm việc thì tôi có thể lấy vợ rồi.
Vậy nên, vì vợ của tôi, cậu chủ chỉ có thể để vợ của anh chịu thiệt thòi một chút”
Họ không chấp nhận nổi câu nói này.
Cuối cùng thì Hứa Trúc Linh cũng không còn muốn tranh luận về chuyện này nữa.
Cùng lắm là đợi qua mấy tháng nữa sẽ bị vài người hỏi tội Hơn nữa, người có lỗi không phải cô, tất cả đều do Cố Thành Trung!
Hai người họ cùng nhau đi đến trung tâm thương mại, Hứa Trúc Linh nhìn thấy mấy thứ đồ dùng của trẻ con.
Rõ ràng là cô không có thai nhưng vài ngày nay, vì nghe người ta nhắc đến quá nhiều nên cô cứ tưởng rằng mình đang có thai vậy.
Cô vô thức sờ vào cái bụng bé bé phẳng lì của mình rồi không kìm lòng nổi mà bước vào bên trong cửa hàng.
Cô nhân viên cửa hàng ân cần bước đến và hỏi Hứa Trúc Linh rằng đứa bé bao nhiêu tuổi rồi, là con trai hay con gái.
“Vân chưa sinh đâu, đứa bé vẫn còn trong bụng”
Hứa Trúc Linh ngượng ngùng cười “À chị sắp làm mẹ ạ.
Chị có áo khoác ngoài loại chống tia bức xạ chưa ạ?”
Hứa Trúc Linh gật đầu, nói rằng muốn tự mình xem đồ.
Thật ra thì những đồ mà phụ nữ đang mang thai cần thì gia đình đều đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.
Ông cụ thậm chí còn chuẩn bị hẳn hai phòng cho đứa bé, một cái màu hồng, một cái màu xanh.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy những bộ đồ bé bé xinh xinh mà cứ cảm thấy trong bụng mình thật sự là đang có một sự sống nhỏ vậy.
Cô còn nhìn thấy đôi giày có mũi hình con hổ, chú hổ nhỏ bụ bẩm, còn rủ xuống một quả bóng lông nhỏ, trông rát đáng yêu.
“Cố Thành Trung, anh thấy đôi giày này có đẹp không?”
“Đẹp”
“Mọi người đều nói “cha tài con giỏi”, anh tài giỏi như vậy, nhất định con của chúng ta sẽ không tệ đâu.
Nếu là con trai, liệu nó có giống chú hổ con này không nhỉ? Còn nếu là con gái… thì dịu dàng một chút, chú thỏ con này rất hợp với nó đấy!”
“Hoặc là, lát nữa đi đến cửa hàng vàng bạc nhé anh, mình xem thử xem có khóa Trường Mệnh hay vòng bạc gì đó không, nó có thể đem lại sự bình an cho đứa bé”
Tuy bây giờ không có con, nhưng sau này chắc chắn họ sẽ có con thôi Cố Thành Trung cười gật đầu, đi lên phía trước nắm lấy tay của Hứa Trúc Linh: “Cái gì cũng được, trong nhà em là chủ, em muốn gì cũng được.”
“Cửa hàng chúng tôi còn có đồ gia đình cho bố mẹ và bé nữa ạ” Nhân viên cửa hàng đề nghị.
Hứa Trúc Linh mua rất nhiều đồ, thật sự có cảm giác đang được làm bố làm mẹ vậy.
“Không ngờ em còn diễn tốt hơn anh nữa.”
Anh hạ giọng, dùng một giọng trầm ấm nói vào tai cô.
“Dù sao thì sau này cũng sẽ có thôi, cứ chuẩn bị trước cũng không có gì xấu cả”
“Chắc chắn sau này em sẽ là một người “Tại sao vậy?” Hứa Trúc Linh có chút khó hiểu.
“Bởi vì người anh yêu nhất là em, anh yí con chỉ vì anh yêu em nên yêu cả nó mà th: Hứa Trúc Linh nghe được câu này thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Sau khi hai người họ mua được kha khá đồ thì trời cũng gần tối, nên họ cũng cảm thấy khá đói bụng.
Hứa Trúc Linh nhìn thấy quán lẩu, cô liền cảm thấy thèm ăn.
Nhìn thấy kem, cũng cảm thấy thèm ăn.
Nhìn thấy món mì odon, cũng muốn ăn.
Nhìn thấy cá luộc, cũng muốn ăn Trong đầu cô chỉ nghĩ là muốn lao ngay vào trong quán ăn nhưng cô đã bị người của ông cụ phái đến khăng khăng ngăn lại không cho vào.
“Mợ chủ, xin hấy kiềm chế lại một chút, mấy món này không dành cho phụ nữ đang mang thai đâu ạ”
Khi Hứa Trúc Linh nghe được những lời đó, cô tức giận đỏ bừng mặt, xoay người đá một phát vào mông của Cố Thành Trung.
“Anh nhìn việc tốt mà anh đã làm đi!”
Cô tức giận nói.
Cố Thành Trung giở khóc giở cười nói: “Vợ à, anh biết anh sai rồi.”
“Không thèm ăn nữa, đi về!”
Hứa Trúc Linh ngồi trên xe, trông cô giống như đang mang tâm hồn của chú lợn McDull vậy.
“Lẩu… muốn ăn lẩu quá, lẩu cá thác lác, lẩu xương lợn, lẩu bơ, lấu cay.
Lẩu thái, chim uyên ương, lẩu bếp than… cũng muốn ăn cả xiên que, xiên que nhúng lẩu, xiên nhúng nước lèo..”
“Em ăn anh đi, anh cũng được làm từ thịt này”
Cố Thành Trung giơ tay ra, hi vọng có thể dùng nó để bù đắp chút gì đó, làm cho cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô vốn là một người ăn uống theo chế độ, nhưng như hiện nay thì ngày nào cũng bị ép ăn những bữa ăn có nhiều chất dinh dưỡng nghìn ngày như một, vậy nên cô cảm thấy khá là khó chịu.
Hứa Trúc Linh tức giận năm lấy tay anh, muốn cắn cho một phát nhưng lại không muốn mở miệng ra vì nước miếng của cô cũng sắp rơi xuống rồ “Chú ba Cố à, em cũng muốn ăn cả cánh gà nướng, chân giò lợn nướng.
Bôi ít dầu lên này, sau đó lật hai mặt lên nướng, thêm chút hạt tiêu nữa…”
Trời ơi…
Có thai mệt quá đi!
“Em có thể tượng tưởng rồi cắn hai phát đi này: Hứa Trúc Linh nghe thấy những lời đó, hung dữ trợn mắt nhìn anh.
Sau khi về đến nhà, nhìn thấy bữa ăn chuyên dành cho phụ nữ đang mang thai, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Thôi cứ ăn vậy, có còn hơn không.
Cô cảm thấy khoảng thời gian này, được bổ sung quá nhiều chất dinh dưỡng, nên cả người tròn xoe rồi.
“Anh đã mời bác sĩ riêng của nhà mình đến rồi, ông ấy sẽ kiểm tra sức khỏe cho em.
Em mới mang thai được hai tuần nên là buổi kiểm tra này không thể thiếu được”
“Kiếm tra ư?”
Hứa Trúc Linh đột nhiên cảm thấy căng thắng, nhìn Cố Thành Trung.
Anh trao cho cô một ánh mắt trấn an.
Anh đã sớm thiết lập mối quan hệ với toàn bộ cá bệnh viện lớn nhỏ trong Đà à, nhất định họ sẽ không để lộ một tí sơ hở nào của lời nói dối này ra cả.
Bác sĩ riêng của nhà anh chắc chăn cũng không phải ngoại lệ.
Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau, bác sĩ đã đến để kiểm tra, bác sĩ nói răng sức khỏe của cô rất tốt, dinh dưỡng chắc.
chắn là không thiếu, chỉ có điều xương quá mỏng, xương chậu hơi hẹp nên sinh con khá vất vả.
Thai nhi khỏe mạnh, đợi qua vài tuần nữa sẽ xem lại vì bây giờ thai nhi còn nhỏ quá.
Bác sĩ nói bây giờ thai nhi đã có mắt có mũi rồi, ông cụ bị lừa đến chết lặng, Ngay cả Hứa Trúc Linh cũng âm thầm đưa ngón cái lên: “Anh tiếp tục nói dối đi!”
“Vậy nên là, ba tháng sau hai vợ chồng có thể dọn về sống với nhau rồi, điều này tốt cho việc sinh con.”
Bác sĩ còn thêm một câu nữa vào cuối.
Nghe được những lời như vậy, Hứa Trúc Linh hận không thể bước đến hôn ông ta.
Đúng thật là một người tốt! Trên đời này sao lại có người tốt đến vậy cơ chứ.
Cố Thành Trung cũng cảm ơn không ngớt lời, khiến bác sĩ cũng không biết phải làm thế nào cho phải Ở cùng nhau quả thật có lợi cho việc sinh con, đây là một kiến thức khá cơ bản.
Khi nghe được những lời đó, ông cụ có chút khá là lúng túng nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Lời khuyên của bác sĩ rất có tầm ảnh hưởng.
Bác sĩ liếc mắt nhìn Cố Thành Trung rồi nói với vẻ không bãng lòng lắm: “Này nhóc, kiềm chế lại một chút nhé! Đợi ba tháng nữa rồi tính”
“Bác sĩ, để tôi tiên ông nhé”
Hứa Trúc Linh cũng chân thành nói: “Bác Sĩ, cảm ơn ông rất nhiều.”
“Mợ chủ khách sáo quá rồi, cảm ơn tôi làm gì chứ, đây là việc tôi nên làm mà”
Bác sĩ khách sáo nói, sau đó xoay người rời đi.
Bây giờ ông cụ không còn ở đây nữa, Hứa Trúc Linh cười nói: “Ông bác sĩ này được việc đấy chứ, ông ta biết chúng mình đang lo lắng vì chuyện này.
Không ngờ ông ấy lại là người “đến đưa than vào mùa đông” cho chúng ta.
Anh nhớ tăng lương cho ông ta nhé.”
“Xem ra chỉ có thể đợi thêm ba tháng nữa mới có thể “ăn” em thôi”
Cố Thành Trung bất lực ôm đầu, sao con đường “ăn thịt” của anh lại gập ghềnh như vậy chứ?
“Hôm nay có thể ngủ ngon giấc rồi, ngủ ngon nhé anh”
Hứa Trúc Linh đang chuẩn bị quay về phòng khoá cửa ai đó đã đứng ngay sát đấy và không có ý muốn rời đi “Em quên mất một chuyện rồi đúng không?”
“Cái gì nhỉ?”
“Đồ ngốc, nụ hôn chúc ngủ ngon đó”
Cố Thành Trung bất lực nói, giọng anh khàn khàn trầm xuống, vô cùng gợi cảm.
Trong khi cô vẫn chưa hoàn hồn tỉnh táo lại thì anh đã nghiêng người hôn lên đôi môi đang hé mở của cô.
Đau buồn, thú vị, sợ hãi…
Cơ thể của cô như sắp hoà vào thứ tình yêu ngọt ngào này.
Cũng lâu không gặp nên hôm nay hôn như vậy, cô cảm thấy có chút chóng mặt khó thở.
“Không được “ăn thịt” nên “uống tạm chút canh” vậy.
Người đàn ông nói với giọng hờn dỗi, có chút trẻ con..