Cô thay quần áo rồi nhìn mình trong gương, tâm trạng hồi lâu không cách nào bình tĩnh được.
Thật ra một năm nay, cô liều mạng muốn quên đi Ôn Mạc Ngôn, hoàn toàn làm cho phai nhạt khỏi thế giới của mình.
Cô đã thích nghỉ với những ngày tháng không có anh, bản thân nên sống như thế nào.
Nhưng lại không nghĩ được rằng… những ngày của cô vừa mới phục hồi bình lặng, thì anh… trở lại.
Nghiệt duyên này, rốt cuộc kết thúc như thế nào?
Điện thoại di động của cô vang lên, là điện thoại của Thiệu Kính Đình.
Cô thu lại tâm trí rồi nhấc máy.
“Cô không sao chứ? Tôi rất lo lắng cho cô.”
“Không sao, uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi”
Thiệu Kính Đình nghe thấy giọng cô dịu đi, liền thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần đảm bảo rằng không có nguy hiểm là tốt rồi.
“Có cần tôi qua đó với cô không không?”
“Không cần đâu, sáng mai còn phải đi làm.
Nghỉ ngơi sớm đi.
Tôi cũng hơi mệt rồi”
“Vậy được, cô nghỉ ngơi sớm đi.
Tôi ngủ không sâu, điện thoại luôn mở 24/24, cô có chuyện phiền phức gì thì cứ gọi điện cho tôi, tôi sẽ nghe máy”
Bạch Minh Châu nghe vậy, trong lòng ấm áp.
Đây thực sự là một hàng xóm người Việt Nam tốt bụng.
.
Truyện Phương Tây
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ding dang, có người sốt ruột chờ đợi.
Bạch Minh Châu cúp điện thoại, thu lại tâm tình rồi đi ra ngoài.
Ôn Mạc Ngôn đụng ở này, đụng chỗ kia, dường như nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Thấy cô bước ra, mới dừng lại.
“Bạch Minh Châu, chúng ta nên giải quyết cho xong đi”
“Anh đang trách tôi lừa dối tình cảm của anh và lấy tiền của chị gái anh phải không? Tiền của chị gái anh tôi còn không trả nổi, tôi đem đi du lịch vòng quanh thế giới, sớm đã tiêu hết rồi.
Nhưng mà tình cảm của anh… Tôi có thể trả cho anh”
Những lời này đã nung nấu trong lòng rất lâu, cuối cùng cũng đã lấy hết can đảm để nói ra.
Ôn Mạc Ngôn không ngờ cô lại dứt khoát và thẳng thắn như vậy.
Anh cau mày nói: “Cô muốn trả lại bằng cách nào? Cô biết cô nợ bao nhiêu…”
Ôn Mạc Ngôn còn chưa kịp nói xong, thì đã hung hăng dừng lại.
Lời nói nghẹn ở cổ họng giống như cái mỏ hàn.
Bạch Minh Châu vậy mà… cởi hết quần áo ngủ ra đứng trước mặt anh.
Ánh đèn êm dịu chiếu lên làn da trắng nõn của cô, dáng vẻ thật đẹp.
“Sớm biết vậy thì đã không mặc quần áo nữa.
Thật là thừa công vô ích.
Tôi đã nghĩ lui nghĩ tới, tại sao anh lại hận tôi đến vậy? Đó là vì không ngủ với tôi, lãng phí tình cảm bấy lâu nay không ra gì, đúng không?”
“Anh nghĩ đi, quả thật không công bằng với anh.
Nếu không, anh ngủ với tôi, chúng ta cứ coi như tình một đêm thì sao? Nếu anh mang bao cao su, tôi sẽ không uống thuốc.
Nếu không muốn, cảm thấy ảnh hưởng đến trải nghiệm thân thể, tôi sẽ uống thuốc tránh thai.
“Anh cảm thấy một lần không trả nổi.
Thế thì nhiều thêm mấy lần nữa.
Tôi sẽ uống thuốc tránh thai từ từ.
Thuốc tránh thai này uống nhiều sẽ không mang thai không sinh đẻ đúng không? Không sao, đây chẳng phải ý của anh sao? Tôi không được chết tử tế, chết không được yên lành, không được luân hồi, không phải anh đều muốn thấy hết thảy sao!”
“Nếu chẳng may tôi có thai, mọi chuyện đều không như ý, ngộ nhỡ trúng số ngoài ý muốn.
Vậy thì tôi sẽ xoá sạch.
Tôi tuyệt đối sẽ không làm nhục thanh danh của anh.
Anh cũng đừng lo lắng về việc con tôi sẽ tranh giành tài sản của nhà họ Ôn anh”
“Cho dù Christie biết sự tồn tại của tôi, biết tôi làm tiểu tam cũng chẳng sao.
Đánh một trận, măng một trận cũng đã tốt rồi, so với món nợ mà tôi thiếu anh, thì có đáng là gì?”
“Ôn Mạc Ngôn, anh nói xem có phải vậy không?”
Cô từng bước tiến lại gân, mà anh đứng nguyên tại chỗ đó, hai chân giống như ngậm chì, đứng yên không nhúc nhích.
Cô đến gần, tay chân nhanh chóng bắt đầu tháo thắt lưng của anh.
Ổ khóa mở ra một tiếng lách cách, âm thanh này cũng gợi lại tâm trí của Ôn Mạc Ngôn.
Anh kịp phản ứng lại, siết chặt cổ tay Bạch Minh Châu, đột nhiên đẩy cô ra.
Cô không đứng vững, ngã xuống đất, mắt cá chân thật sự vặn vẹo, đau đớn vô cùng.
“Xị”
Cô đau đớn hít sâu một hơi, còn chưa kịp kêu đau, thì đã bị Ôn Mạc Ngôn đã nắm chặt bả vai cô.
“Bạch Minh Châu, món nợ tình cảm của cô, đều trả bằng cách này sao?”
“Đúng vậy.
Nếu không thì anh muốn tôi như thế nào, có phải là muốn tôi chết trước mặt anh mới có thể giải hận không! Anh không ngủ được với tôi, trong lòng không cam chịu được mài!”
Anh tức giận đỏ bừng cả hai mắt, năm đấm giơ lên cao rồi hung hăng quật ngã xuống.
Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của nắm tay, trên gương mặt đều là sự đau đớn.
Cô nhắm mắt lại, không có ý định phản kháng.
Nhưng… cơn đau như dự đoán đã không ập đến, mà âm thanh của nắm đấm hạ xuống lại truyền đến.
Một âm thanh nặng trĩu, đánh vào trong lòng cô, khiến cô ngẩn ra.
Cô vội vàng mở mắt ra, thấy nắm đấm của anh nện vào tấm thuỷ tinh trên bàn trà ở bên cạnh.
Tấm thuỷ tinh xuất hiện những vết nứt, tay của anh nhanh chóng trở nên sưng tấy và đỏ lên, nhìn trông rất đau lòng.
“Ôn Mạc Ngôn, anh…”
“Cô câm miệng cho tôi, tôi không cần cô đền ơn như thế, nếu như tôi muốn, đương nhiên là sẽ phải được, không cần chờ cô chủ động dâng lên.
Tôi cũng không cần cô dùng mạng sống của mình để đền đáp, tôi sẽ cho cô ba tháng.
Nghe theo sự sai bảo của tôi, hoàn thành tất cả những gì tôi yêu cầu, tôi sẽ buông tha cho cô, chuyện cũ sẽ bỏ qua, hai bên được vui vẻ|”
Ôn Mạc Ngôn gào thét lên.
Trong nháy mắt, anh thật sự rất lo lắng, Bạch Minh Châu không tránh né, có phải đang chờ chết không?
Nếu như nắm đấm này nện xuống, cô nhất định sẽ rất đau đớn, bứt rứt, anh làm sao chịu được.
Cho dù khi trái tim anh sớm đã thủng trăm ngàn lỗ, vết thương chồng chất, nhưng anh vẫn muốn bảo.
ô, cho dù bây giờ bản thân anh không còn chút thân phận nào!
“Thật sự… Thật sự sao?”
Bạch Minh Châu khẩn trương hỏi.
Không muốn chính mình, cũng không muốn cuộc sống của cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời ba tháng?
Vì ba tháng này, anh đã tìm ròng rã cả năm?
Đầu óc có lỗ rồi!
“Cút khỏi đây”
Ôn Mạc Ngôn lúc này đâu còn có dáng vẻ ôn nhu như ngọc nữa, hung tợn giống như dã thú.
Bạch Minh Châu bị doạ đến mức không dám nói lời nào, theo bản năng đứng dậy, quên mất chân mình đang bị trật, vừa mới tiếp đất liền cảm thấy đau đớn vô cùng, lại lần nữa ngã xuống đất.
Nếu không phải Ôn Mạc Ngôn nhanh tay lẹ mắt, e răng cô sẽ lại ngã sấp mặt xuống đất.
Ôn Mạc Ngôn chú ý tới tình trạng vết thương của cô, cau chặt mày, trực tiếp bế cô lên đưa vào phòng ngủ.
“Hộp thuốc ở đâu?”
“Dưới bàn trà…”
Cô nói một cách yếu ớt.
Cô chưa từng thấy Ôn Mạc Ngôn hung ác như vậy.
Trước đây anh tràn đầy lệ khí, rất đáng sợ, khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Nhưng anh bây giờ… Vậy mà cô không sợ hãi chút nào, nhưng sẽ tự cảm giác chịu sợ.
Ôn Mạc Ngôn đã tìm được hộp thuốc, quỳ một chân trên đất, muốn đưa thuốc đến trước giường cho cô.
Cô đỏ mặt vội vàng kéo chăn bông lên ngang người.
“Vừa rồi không phải là muốn dâng hiến cuộc đời sao? Cô sẽ chỉ nói suông thôi phải không? Cô biết tôi sẽ không muốn cô, cố ý nói những lời khó nghe như vậy chỉ để chọc giận tôi phải không?”
Bạch Minh Châu bị chọc trúng tâm tư, bĩu môi, không trả lời.
Động tác bôi thuốc của anh rất nhẹ nhàng, rượu thuốc này vẫn là của nhà kia thời trước.
Hộp thuốc trong nhà lại lần nữa mua thêm, ngày hôm đó trở về cô đã đi mua hai chai rượu thuốc.
Chấn thương hoá thành bầm tím, đều dùng vô cùng tốt.
Cô thoáng thấy trên cánh tay anh, đỏ bừng một mảng, thậm chí còn chảy máu.
“Anh cũng… bôi một chút đi”
“Giúp tôi” Anh dùng giọng nói với vẻ ra lệnh..