Bạch Minh Châu không nói mà chỉ yên lặng ghé vào trên lưng Ôn Mạc Ngôn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ đanh thép kia.
“Bạch Minh Châu, nếu như anh chưa kết hôn sinh con thì anh có thể làm trái tim của em rung động và ở bên cạnh em hay không?”
Một lúc lâu sau, Ôn Mạc Ngôn phá vỡ sự im lặng.
“Sẽ không có nếu như… thời gian không thể quay ngược lại…
“Chỉ là giả thiết mà thôi, tại sao em lại nghiêm túc như vậy, nói cho anh biết đi, trái tim của em sẽ rung động rồi ở bên cạnh anh chứ?”
Ôn Mạc Ngôn có chút cố chấp, kiên trì muốn hỏi.
Bạch Minh Châu há hốc miệng, trong cổ họng như bị bông gòn mắc vào, vừa khô vừa đau khiến cô ấy khó mà phát ra tiếng.
Mãi một lúc lâu sau cô ấy mới vất vả tìm lại được tiếng nói của chính mình.
“sẽ”
Thật ra, cô ấy đã động lòng rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ?
Ôn Mạc Ngôn nghe như thế thì bước chân dừng lại.
Anh ta hơi nghiêng đầu, cố gắng nhìn lại cô ấy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Anh ta nhìn thẳng về phía trước, cõng cô ấy về nhà.
Mấy ngày nay Ôn Mạc Ngôn bị thương ở tay nên không lo được việc kinh doanh của gia đình.
Mà cô ấy cũng rất vinh dự được nghỉ phép có lương, điều này đã được sự đồng ý của Cố Thành Trung, để cô ấy chăm sóc cho Ôn Mạc Ngôn thật tốt.
Sau khi bà dì rời đi, cơ thể Bạch Minh Châu nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, dù sao cũng không còn đau nữa.
Mỗi ngày cô ấy đều lo lắng không biết nên ăn gì, sức chiến đấu duy nhất trong nhà sa sút, mà cô l: n Mạc Ngôn không cho xuống bếp nấu nướng nữa, cô ấy đành phải tìm đến những quán ăn ngon, lành mạnh để đặt bữa mỗi ngày.
Nhưng mà nếu ăn quá nhiều thì cũng sẽ ngán!
“Ăn gì đây? Thật là phiền phức, ngày nào cũng phải nghĩ đến chuyện này!”
“Chờ chút nữa đi ra ngoài mua đồ rồi em xuống bếp.”
“Em xuống bếp?”
“Không phải em nói mình hết kinh nguyệt rồi sao, vậy thì em phải xuống bếp cho anh, anh muốn nếm thử tay nghề của em”
“Chờ đã? Không phải anh mắng em ngốc nghếch, nói em vô liêm sỉ sao? Vậy thì anh ăn đồ ăn vô liêm sỉ kia của em làm gì?”
“Lúc trước em đã hứa với anh rồi, không được nói lời không giữ lời như vậy, hơn nữa em đừng múa rìu qua mắt thợ trước mặt người khác, còn dáng vẻ nào của em mà anh chưa từng thấy qua nữa, vì vậy anh sẽ không khinh thường em đâu”
“Anh hai, tiêu chuẩn kép của anh không phải quá nghiêm túc rồi đấy chứ?”
“Sẵn lòng”
Ôn Mạc Ngôn bỏ lại hai chữ, khiến cho cô ấy đỏ bừng cả mặt.
Cô ấy không thể đoán được tính khí của Ôn Mạc Ngôn, kỳ cục muốn chết đi được, điển hình cho ví dụ quan đốt lửa còn dân không được phép đốt đèn.
Làm sao cô biết được thứ mà Ôn Mạc Ngôn quan tâm chính là cô nấu ăn cho những người đàn ông khác, trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu và đầy oán giận.
Cả hai cùng nhau dọn dẹp rồi đi ra ngoài.
Gần đó có một chợ bán đồ ăn lớn nhưng Bạch Minh Châu rất ít khi đến đây, bởi vì dưới lầu có siêu thị, rất thuận tiện không rách việc cho cô ấy.
Nhưng Ôn Mạc Ngôn lại quá rách việc, anh ta nói rằng chợ bán thức ăn mới mẻ, có rất nhiều thứ được trồng trong nhà, đầy đủ hữu cơ và tươi ngon.
“Thật tiếc khi anh không làm đầu bếp”
Bạch Minh Châu không nhịn được nói.
“Anh không muốn nấu cơm cho người khác”
“Vậy thì anh muốn nấu cơm cho ai? Bản thân anh sao?”
Ôn Mạc Ngôn mím mím cánh môi, trong lòng có một tiếng nói…
“Nấu cơm cho em”
Bạch Minh Châu đang chọn thức ăn nên không để ý đến ánh mắt của anh ta.
Khi cả hai đi mua thức ăn về thì tình cờ gặp Thiệu Kính Đình ở trên đường..