Một lúc lâu sau cũng không thấy có chuyển động gì tiếp theo, như thể đứa bé đã bị dọa cho sợ hãi.
Hứa Trúc Linh bị động tác phá rối này làm cho ngớ ra.
Não.
của thai nhi bốn tháng gần như đã phát triển rồi, nhưng không ngờ nó còn chưa sinh ra mà đã có thể hiểu được lời nói của Cố Thành Trung.
Vậy sau này ra đời rồi chẳng phải nó sẽ rất sợ bố nó hay sao?
Tính cách này… thật ra rất giống cô, quả nhiên là con ruột có khác.
“Bây giờ chắc là nó không muốn ăn”
Anh rút tay về, thản nhiên mà nói.
“Cố Thành Trung, anh như vậy… có thể dọa cục cưng ngốc.
luôn không?”
“Cái này gọi là dưỡng thai.”
Anh nói một cách nghiêm túc: “Nó rất nghe lời khiến anh vô cùng hài lòng.
Sau khi ra đời chắc là sẽ không bám lấy em đâu”
“Nếu nó cứ bám lấy em thì sao?”
“Để nó ở đâu đó mát mẻ rồi đi dạo thôi”
Anh nói không chút khách khí.
Hứa Trúc Linh: “…”
Cô trợn mắt há mồm.
Đây có phải là tiết tấu bị bố ruột mình ghét bỏ trước khi chào đời không?
Có phải nhà họ Cố có truyền thống tốt đẹp về phương diện này hay không nhỉ? Thật giống lúc ông cụ ghét bỏ anh vậy.
Chết tiệt!
Cô chợt thấy lo lắng cho đứa con tương lai của mình, cuộc sống của nó thật không dễ dàng gì cho cam.
Không bao lâu Bạch Minh Châu đã tới.
Mà lúc này, cô đã uống hết hai ly nước ép trái cây, nên không được phép uống nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt mong đợi của mình mà nhìn Cố Thành Trung ăn.
Thấy cô ấy đến, Cố Thành Trung đứng dậy nói: “Giao Trúc Linh cho cô.
Hôm nay cô ấy đi khám thai nên tôi đưa cô ấy đi chơi cho thoải mái.
Tôi vốn định đưa cô ấy đến tập đoàn, nhưng cô ấy không thích bầu không khí ở đó nên đành phải ra ngoài.
Tôi còn có chuyện phải làm, không đi cùng hai người được.
Có Khương Anh Tùng bí mật đi theo bảo vệ hai người, nếu xảy ra chuyện gì thì cứ tìm anh ta”
“Ừ,t “Ngoài ra, cô ấy không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, cay, mặn.
Lượng ăn hôm nay của cô ấy đã vượt tiêu chuẩn rồi.
Lát nữa đừng bị dáng vẻ đáng thương của cô ấy dụ dỗ”
“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nuông chiều cô ấy.
Tất cả đều lấy đứa bé làm đầu” Bạch Minh Châu nói một cách rất chắc chản, võ ngực bảo đảm.
“Vậy thì tốt rồi, tôi cũng có thể yên tâm”
Cố Thành Trung thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu cô rồi mới rời đi.
Nhìn thấy anh rời đi, Hứa Trúc Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Minh Châu, tớ có thể lén lút cản một miếng được không?”
“Thôi đi, Cố Thành Trung còn chưa đi được bao xa, cậu còn ở đây làm ra vẻ bằng mặt không bằng lòng.
Cậu bảo tớ báo cáo kết quả công việc thế nào đây?”
“Minh Châu, cậu là người của tớ, không thể theo phe anh ấy.
Hơn nữa tớ chỉ cắn một miếng, cắn một miếng thôi cũng không sao đâu mà…”
“Tớ là theo phe đứa con trong bụng cậu.
Một miếng thôi thì đúng là không nghiêm trọng, nhưng đây là giới hạn.
Cậu không thể tùy ý như vậy được.
Tớ là người rất có nguyên tắc.”
hiểu rì “Không ăn thì cả người rất khó chịu, cậu không biết bữa ăn bổ dưỡng của tớ nhạt nhẽo thế nào đâu, tớ ăn đến mức sắp phát điên luôn rồi”
“Mang thai thực sự rất vất vả, nhưng nhịn một chút rồi cũng sẽ qua thôi.
Cậu phải sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, có biết không?”
“Nhưng… tớ sợ đứa trẻ này sẽ biến thành thai chết.”
Vẻ mặt của Hứa Trúc Linh trở nên tối tăm.
“Hôm nay tớ đi kiểm tra sức khỏe.
Thực ra là đã kiểm tra ở nhà rồi, nhưng tớ vẫn đến bệnh viện thành phố.
Sự cố vừa rồi ảnh hưởng rất nhiều đến thai nhi.
Bác sĩ cũng không thể đảm bảo rằng em bé sẽ được sinh ra an toàn, có thể cuối cùng nó sẽ trở thành một thai chết.”
“Đừng nói bậy, hơi đâu mà cậu đi nghe mấy lời nhảm nhí như vậy”
“Thời điểm tớ đi vệ sinh, Cố Thành Trung kéo bác sĩ ra một góc, tớ đã trộm nghe được.
Hiện tại đứa bé vẫn còn sống, nhưng dấu hiệu của sự sống thực sự rất yếu.
Nó không hoạt bát hiếu động, bụng của tớ cũng rất nhỏ…
“Đừng nghĩ lung tung nữa”” Bạch Minh Châu ngắt lời cô: “Chỉ cần đứa nhỏ này còn sống trong bụng cậu thì cậu không thể từ bỏ nó.
Đi thôi, gần đây có một khu mua sắm, cậu đi shopping với tớ đi.
Tớ về lâu rồi mà vẫn chưa mua quà cho con nuôi tương lai đó.”.