Cô ấy tin là Christie sẽ chăm sóc cho đứa bé th: nhưng cô ấy lại mơ thấy ác mộng, mơ thấy cả người đầy máu của mình trong cái ngày sinh nở đó.
Đó là thời khắc thân mật nhất của cô ấy và con mình.
Điều duy nhất cô ấy có thể cảm nhận là cảm giác đứa bé ở trong bụng mình hơn chín tháng.
“Bảo tôi không làm hại con cô cũng được, vậy thì xin cô buông tha cho tôi, trả chồng tôi lại.
Tôi và con tôi đều cần Ôn Mạc Ngôn, gia đình của tôi không thể không có Ôn Mạc Ngôn!”
“Được… Tôi trả, tôi không cần gì cả… Nhưng cô có thể cho tôi gặp đứa bé hay không?”
“Không thể, nếu cô thấy đứa bé, chưa chắc sẽ không nảy.
sinh ý nghĩ khác, không gặp thì tốt hơn.
Tôi sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt, đó chính là người thừa kế của nhà họ Ôn, đây là thứ duy nhất tôi có thể cho cô”
Giọng Christie dịu xuống, cô ta chỉ cần Ôn Mạc Ngôn, còn lại cô ta có thể cho Bạch Minh Châu hết!
Có được và mất, là điều công bằng cho cả hai.
Bạch Minh Châu nghe cô ta nói như vậy, cô ấy đã khóc không thành tiếng, để mặc nước mắt tuôn rơi như mưa.
Cuối cùng, cô ấy không biết mình cúp máy như thế nào, vẫn luôn khóc suốt.
Trong phòng trống rỗng, rất nhiều đồ vật của anh ta vẫn chưa được đem đi, ở tủ giày cạnh cửa vẫn còn một đôi dép lê kiểu nam.
Cô ấy lảo đảo đi vào, cảm thấy trong phòng quá mức trống trãi như là một cái hố đen muốn hút cô ấy vào.
Ôn Mạc Ngôn vội vã chạy đến London, vừa xuống máy bay đã trực tiếp chạy đến bệnh viện nơi đứa bé nằm.
Anh ta nhìn thấy Christie đang trao đổi với bác sĩ ở trên hành lang thì lập tức xông tới, năm lấy bả vai của cô ta rồi nói: “Đứa bé đâu rồi?”
Bởi vì quá sốt ruột nên anh ta không khống chế được bản thân dùng sức hơi lớn, siết chặt đến mức khiến Christie nhíu chặt mày.
“Đau…”
Vị bác sĩ đứng bên cạnh thấy vậy thì vội vàng cản anh ta lại.
“AnhNgôn, sao anh lại làm như vậy với vợ mình, chưa kể bây giờ cô ấy còn đang là người bệnh nữa đấy”
“Người bệnh?”
Lúc này Ôn Mạc Ngôn mới chú ý tới sắc mặt bơ phờ tái nhợt của cô ta nên lập tức buông tay ra.
“Cô bị sao thế?”
“Không sao…” Christie trả lời một cách qua loa, nhưng vị bác sĩ kia thì nhịn không được lập tức xen vào: “Cô ấy đã đến bệnh viện vài lần, bởi vì sinh non sức khoẻ không được tốt lắm nên đến giờ vẫn còn sốt nhẹ.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy thường xuyên đưa đứa bé đến đây khiến bệnh của bản thân càng trở nặng mãi vẫn chưa khỏi.”
“Khuyên cô ấy nằm viện nghỉ ngơi nhưng cô ấy lại không chịu nghe, vẫn một mực ở bên cạnh chăm sóc cho đứa bé kia”
Các bác sĩ ở đây đều bị hành động của Christie làm cho cảm động, tình thương của các bậc cha mẹ trên đời này đều rất thiêng liêng, đặc biệt là tình thương vô bờ bến của người mẹ với đứa con của mình.
Christie không quản khó nhọc ngày đêm chăm sóc cho đứa bé như thế nào, ông ta đều nhìn thấy.
Ông ta chưa bao giờ gặp mặt bố của đứa bé, cho nên lúc nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn mới nhịn không được muốn lên tiếng bênh vực cô ta.
Ôn Mạc Ngôn nghe ông ta nói vậy thì nhìn về phía Christie với ánh mắt đầy thâm thúy.
“Được rồi, bác Sĩ Karen đừng nói nữa, chúng tôi muốn đi thăm đứa bé, làm phiền ông rồi”
“Được thôi, vậy cô phải chú ý chăm sóc bản thân mình đó.”
Bác sĩ dặn dò nói.
Sau khi bác sĩ rời đi Ôn Mạc Ngôn mới mở miệng nói: “Cô chưa từng nói mình cũng bị bệnh” “Vì sao em phải nói cho anh biết? Em nói ra thì anh sẽ tin sao? Nói không chừng anh còn cho răng em giả vờ bị bệnh để lấy được sự thông cảm từ anh, huống chỉ em đã là một người trưởng thành rồi, chỉ bị cảm cúm lên cơn sốt một chút thì có sao.
Nhưng đứa bé thì khác.
nó, vẫn còn nhỏ, chuyện này em thật sự không có lừa anh, dạo này nó liên tục lên cơn sốt rồi ngủ li bì nữa”
“Em… em cũng không còn cách nào khác nên mới gọi anh trở về.
Christie có hơi bất đắc dĩ, quả thật có thể xem như cô ta đang lợi dụng đứa bé này, dù sao… cô ta cũng là một người phụ nữ, lúc nhìn thấy em bé hồng hồng đáng yêu vẫn sẽ có mong muốn có một đứa con như vậy.
Nhưng Ôn Mạc Ngôn sẽ không cho cô ta cơ hội để lợi dụng sơ hở đó, cũng đồng nghĩa với việc cô ta chắc chắn không thể có một đứa con thuộc về chính mình..