Cố Thành Trung thấp giọng nói: “Tại sao lại lấy danh nghĩa của Thẩm Thanh để mời Trúc Linh?”
“Đó là tất cả mong muốn ấp ủ từ lâu của một người.”
“A?”.
Truyện Đô Thị
“Đợi lát nữa anh sẽ biết, người của tôi rải khắp hội trường, sẽ không cho bất kì kẻ nào có cơ hội động thủ đâu”
Diên nhẹ nhàng nói.
Cậu ấy có thể bất chấp buông bỏ Hứa Trúc Linh, sau này cũng sẽ không có bất kỳ ảo tưởng nào nữa.
Nhưng một lần nữa, cậu ấy không cho phép bất cứ ai làm tổn thương cô trừ khi… cậu ấy chết.
Ngay sau đó là đến phần trao giải, và giải thưởng của Thẩm Thanh là ở phần cuối cùng.
Mặc dù bà ấy đã qua đời nhưng vô số người đã nhận được lợi ích từ các hoạt động mà bà quảng bá và quỹ từ thiện hiện do chính Ngôn Minh Phúc quản lý, và nó đã giúp được nhiều người hơn nữa.
Theo lý thuyết thì giải thưởng này phải do Ngôn Minh Phúc đến nhận là thích hợp nhất, thế mà lại là Hứa Trúc Linh.
“Giải thưởng đại sứ hình ảnh từ thiện toàn cầu cuối cùng, người thắng cuộc-Thẩm Thanh! Nhưng vì bà Thẩm Thanh đã rời bỏ chúng ta, nên giải thưởng lần này sẽ được thay thế bởi con gái chính chủ của bà Thẩm Thanh.
Xin mời cô Hứa Trúc Linh lên sân khấu!”
Trong lúc nhất thời tất cả ánh đèn sân khấu đều tích tụ trên cơ thể của cô.
Hứa Trúc Linh căng thẳng nắm lấy vạt váy bước lên sân khấu.
Cô đứng trước micro, đẹp như tranh vẽ, tay cầm chiếc cúp có đế bằng pha lê.
Cảnh tượng này khiến mọi người nhớ tới Thẩm Thanh của một năm trước.
Vẻ đẹp sẽ không bao giờ lỗi mốt, mỗi độ tuổi khác nhau lại có vẻ đẹp khác nhau.
Hứa Trúc Linh trước đây chưa nở nang, nhưng bây giờ cô đã là người phụ nữ xinh đẹp và duyên dáng.
Cô có thể tự hào đứng trước mọi người mà không hề sợ sân khấu hay yếu đuối.
Lần này cô không chỉ thay mặt Thẩm Thanh đứng ở đây, mà còn thay mặt chính mình đứng ở đây.
Đúng lúc này, trên khán đài lầu hai, có một người ẩn nấp trong bóng tối, si ngốc nhìn Hứa Trúc Linh trên sân khấu, tựa như đã từng nhìn thấu người đó qua cô.
Người kia rời bỏ mình đã lâu mà còn không chịu cho mình một giấc mơ.
Mỗi ngày đầu óc ông ấy đều mê man, tỉnh lại thì uống lại tiếp tục mê man.
Nếu tỉnh táo trong thế giới không có bà ấy, vậy thì ông ấy cứ sống trong mơ màng như người say rượu, đi tìm bà ấy trong giấc mơ của mình.
Nhưng trong giấc mơ, bà ấy cũng không chịu xuất hiện.
Người ta nói rằng nếu ban ngày suy nghĩ đến một người nào đó thì ban đêm sẽ mơ thấy người đó, nhưng tại sao bà ấy vẫn không đến trong giấc mơ của ông ấy.
Ngôn Minh Phúc dần dần đi ra khỏi bóng tối, dùng hai tay nắm chắc lan can.
Lần này, ông ấy đã thỉnh cầu Diên mời Hứa Trúc Linh, nhằm thu hút sự chú ý của mọi người, để mọi người có thể tập trung vào buổi từ thiện.
Còn ông ấy đã có những kế hoạch khác.
Nếu không có người đó, hôm nay người nhận giải sẽ là Thẩm Thanh.
Ông ấy vẫn còn nhiều việc phải làm và không thể nhận giải thay cho Thẩm Thanh, ông ấy tin rằng Thẩm Thanh sẽ rất vui khi thấy Hứa Trúc Linh đứng trên sân khấu thay mình.
Họ không có con gái, Thẩm Thanh đã từng than thở về sự vất vả khi nuôi các con trai, sau này nếu có con dâu mà quên mẹ thì thà nuôi con gái, con gái sẽ là chiếc áo đệm nhỏ của mẹ.
Vì vậy, bà ấy rất thích Hứa Trúc Linh, chưa bao giờ đối xửa với cô như người ngoài, và lại còn giúp cô có được một chỗ đứng tốt.
Thực ra, trong lòng bà ấy đã sớm coi Hứa Trúc Linh như con gái ruột của mình rồi..