“Chỉ cần anh còn ở trong căn nhà đó thì nhà họ Ngôn sẽ còn, mặc dù bây giờ thiếu đi hai người nhưng sau này anh sẽ cưới vợ sinh con, bên trong sẽ từ từ náo nhiệt hơn.”
“Anh biết, anh chưa từng nghe em nói đạo lý mà luôn coi em là một cô bé, nhưng bây giờ nhìn lại em đã thật sự trưởng thành, rất tốt”
“Đó là đương nhiên, em đã thành mẹ rồi, sau này anh chính là cậu của con em, vui không?”
“Ừ, trước khi anh chưa cưới vợ sinh con thì em cần phải nhanh chóng sinh con, một thai hai thai thường xuyên đi tới đi lui thì cái nhà này sẽ náo nhiệt.”
Anh ta sờ sờ cái bụng nhô lên của cô rồi nở nụ cười dịu dàng.
“Vốn là muốn mời các em ăn cơm nhưng Cố Thành Trung không có ở đây, anh cũng không mời mình em tránh cho cái bình giấm chua đó tới tìm anh đòi người.
Anh còn phải đến công ty xử lý chút chuyện, đi trước đây, em phải tự chăm sóc mình”
“Dạ, anh cũng vậy, phải nhớ ăn cơm” Ngôn Phúc Lâm gật đầu rồi xoay người rời đi, Hứa Trúc.
Linh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần anh ta nghĩ thông là tốt rồi, cô nghĩ mẹ nuôi ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ được an ủi.
Bi thương đúng là sẽ làm cho người ta tiêu cực, cũng sẽ trở thành động lực khiến người ta không ngừng tiến tới.
Hứa Trúc Linh luôn chờ Cố Thành Trung về, mặc dù đều là người một nhà không cần phải khách sáo nhưng cô vẫn muốn cám ơn anh đàng hoàng.
Nếu như Ngôn Phúc Lâm không tự nói với mình chuyện đó thì với tính tình của Cố Thành Trung chắc chắn sẽ không nói cho cô biết.
Từ trước đến nay anh là người làm nhiều việc.
Hứa Trúc Linh chờ đến chín giờ tối Cố Thành Trung mới trở về.
Thức ăn nguội lạnh.
Cố Thành Trung mới vừa vào cửa đã nghe chú An nói Hứa Trúc Linh luôn chờ anh tới tận bây giờ, cơm tối cũng không ăn.
Anh không khỏi cau mày nhìn cô nhóc đáng thương bên cạnh bàn ăn.
“Sao không ăn cơm? Bây giờ em không chỉ có một mình”
“Muốn đợi anh ăn cùng, em đặc biệt chuẩn bị món Tây và cả nến, thậm chí hoa hồng cũng đã chuẩn bị.
Còn có đĩa than, không khí cũng tô điểm rồi, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ còn chờ nam chính thôi.”
“Đây… không phải là chuyện nam chính nên chuẩn bị sao?
Sao lại đến lượt em?”
“Hôm nay anh là nữ chính của em, cưng à!” Hứa Trúc Linh cười ha ha ấn anh ngồi xuống, nói: “Em đi nấu lại món bít tết cho anh, chín năm phần: “Em ngoan ngoãn ngồi đó cho anh, chuyện này phải để đàn ông làm, em cứ chờ ăn là được rồi.”
Cố Thành Trung không nói lời gì đi đến phòng bếp thuần thục đeo tạp dề bắt đầu chiên bò bít tết.
Còn Hứa Trúc Linh bật nhạc hưởng thụ giờ phút này.
Rất nhanh bữa ăn tối chuẩn bị xong, Hứa Trúc Linh chà xát tay, mặc dù rất đói bụng nhưng cô vẫn nhịn.
“À, em muốn cầu nguyện trước khi ăn”
“Không phải là em không tin tôn giáo sao?”
“Lần này tin.”
“Được”
Cố Thành Trung nghe lời nhắm hai mắt lại, hai tay tạo thành hình chữ thập chuẩn bị cầu nguyện.
Nhưng anh không nghĩ tới có một thứ mềm mại dán lên cánh môi.
Anh đang tính mở mắt lại bị bàn tay nhỏ bé của cô bịt lại..