Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


“Hàng năm đều có phần tử khủng bố khởi xướng bạo loạn, hơn nữa là vương thượng hạ lệnh xuống chứ có liên quan gì đến tôi? Cố Thành Trung, anh vu oan hãm hại có chứng cứ không?”
“Không có chứng cứ thì sao, cô là loại người nào thì trong lòng tôi biết rõ.

Lần sau vợ con của tôi còn gặp phải chuyện ngoài ý muốn thì tôi cam đoan London sẽ đổi một vương phi.

Trừ phi cả đời này cô không bước ra khỏi hoàng cung nửa bước, nếu không tôi sẽ phái người và họ tuyệt đối không kém bất cứ thợ săn tiền thưởng nào”
“Lucia, tôi không thích vòng vo, hôm nay tôi đến đây để nói rõ ràng với cô mà cô còn giả bộ tiếp tục hồ đồ.

Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, đừng thử đụng đến giới hạn của tôi lần thứ hai.

Lucia, sau này khi ra ngoài cung thì cô hãy cẩn thận một chút, nếu không.

tôi thật sự không cam đoan chính tôi sẽ làm ra những chuyện gì đâu.

Lần này tôi đến báo cho cô biết trước như vậy là đã tặng cho cô một món quà lớn rồi”
“Anh…” Lucia tức giận đến mức run rẩy toàn thân.

Đe dọa, đe dọa một cách trắng trợn.

Hoàn toàn không xem uy nghiêm của hoàng thất ra gì mà.

Như vậy gọi là uy hiếp sau lưng tính mạng của một quốc gia.

Trước mặt có nhiều người như vậy khiến cô ta không thể bước xuống sân khấu được.

Cô ta tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thốt nên một lời phản bác nào.

Cố Thành Trung thông minh như vậy thì cho dù cô ta có cẩn thận như thế nào thì anh cũng biết rõ ràng là cô ta làm.

Cần chứng cứ thì có tác dụng gì chứ, muốn giết một người thì căn bản không cần phải có chứng cứ.

Cô ta nắm chặt nắm đấm: “Được, tôi nhớ kỹ rồi.

Sau này khi làm việc tôi sẽ hết sức cẩn thận, anh vừa lòng chưa?” Cô ta vừa dứt lời thì Cố Thành Trung buông tay khiến cô ta đứng không vững lảo đảo té xuống đất.

Bởi vì cô ta không thở được nên ho khan lên từng đợt.

Giờ đây, cô ta không hề có một chút tôn quý gì của một vương phi nữa.

Còn Cố Thành Trung lại rút ra một chiếc khăn tay, lau sạch từng ngón tay giống như trên cơ thể anh đã bị nhiễm một loại vi khuẩn gây bệnh gì ghê gớm lắm vậy.

Cố Thành Trung thể hiện cử chỉ căm ghét như thế khiến Lucia cảm giác như lửa đang bốc cháy ngùn ngụt ở trên mặt cô ta.

Nhục nhã, nhục nhã vô cùng.

“Cố Thành Trung, anh… anh khinh người quá đáng.

Đây chính là phòng ngủ của tôi”
“Vậy thì sao chứ? Cô đã khinh thường vợ con của tôi mà còn trông mong tôi sẽ giữ thể diện cho cô sao? Nếu Charles ở đây thì anh ta có thể làm khó dễ được tôi sao? Lucia, sự kiên nhãn của con người đều có giới hạn của nó.

Nhưng chỉ có lần này thôi, cô cẩn thận chút nếu không tôi sẽ cho cô một phần quà to hơn đây nữa” Cố Thành Trung lạnh lùng nhìn cô ta rồi xoay người rời đi mà không hề quay đầu lại.

Lucia trơ mắt nhìn bóng dáng ngạo nghễ kia rời đi, cô ta tức giận đứng lên rồi hất sạch những trang sức quý báu trên bàn xuống đất.

“Vương phi…” Người giúp việc run sợ nhìn cô ta.

“Cút, tất cả cút hết cho tôi.” Cô ta tức giận gào thét.

Lập tức bọn họ khép nép vâng dạ rồi rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình cô ta.

Cố Thành Trung…
Đời này không chết không nghỉ.

Mà vào lúc ban đêm, kho thuốc súng của khu phòng ngủ vô tình bị bốc cháy.

Đột nhiên lửa bốc lên vô cùng dữ dội, nhanh chóng đốt cháy tới chỗ Lucia nằm ngủ.

Nửa đêm Lucia phải chạy trối chết mới thoát được, trên mặt đất chỉ còn lại đống tro tàn.

Đột nhiên cô ta nhớ tới những lời nói trước kia của Cố Thành Trung.

Phóng hỏa hoàng cung, chuyện này rõ ràng là muốn nhắc nhở cô ta rằng đừng tưởng trốn trong hoàng cung là đã được an toàn tuyệt đối.

Nếu anh muốn trả thù một người thì cho dù người đó lên thiên đàng hay xuống địa ngục, đi đến cùng trời cuối đất cũng không có cách nào để cứu bản thân.

Anh tuyệt đối sẽ không buông tha cho đối phương.

Bây giờ Cố Linh đã dần lớn mạnh, địa vị ở London cũng không thể xem thường được.

Anh muốn đụng tới một người rất đơn giản..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui