**********
Chương 982
Cô không khỏi tò mò chạy tới.
Chỉ thấy tất cả những người có mặt trong sảnh lớn ở tầng một đều bước ra, chen chúc trước lan can nhìn xuống mặt nước đen ngòm.
Đội cứu hộ đã đi xuống, trên mặt nước có rất nhiều phao.
cứu sinh đang trôi lơ lửng.
Cô tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng của Cố Thành Trung, trong lòng có chút ngờ vực.
Cô tuỳ tiện vỗ vai ai đó và hỏi: “Anh có thấy chồng tôi ở đâu không?”
“Bà chủ Cố Người bên kia sững sờ khi nhìn thấy cô.
“Có chuyện gì vậy?”
Người nọ đã kịp phản ứng, vui mừng reo lên: “Bà chủ Cố không sao! Anh Cố Thành Trung, anh mau lên đây đi!”
Bên dưới, Cố Thành Trung bất chấp làn nước lạnh buốt, anh buộc dây thừng vào người để nhảy xuống biển.
Lúc này nghe thấy tiếng gọi trên thuyền và nhanh chóng bơi trở lại.
Anh lên thuyền, cả người ướt sũng, có vẻ hơi chật vật.
Cô còn chưa hiểu nguyên nhân hậu quả, đang định hỏi một câu thì không ngờ Cố Thành Trung đột ngột bước tới ôm chặt cô vào lòng.
“Cố Thành Trung.”
Cơ thể anh đang run lên, cũng không biết là do lạnh hay là sợ hãi.
Cô nhẹ nhàng đưa bàn tay nhỏ vuốt ve lưng anh, vỗ về: “Cố Thành Trung, làm sao vậy?”
“Em có thể hứa với anh sẽ không chạy lung tung không?”
Giọng anh yếu ớt như thể chỉ một giây sau bị nghiền nát ra vậy.
Cô nghe những lời đó, trái tim bỗng run lên dữ dội.
Anh dường như nghĩ tới điều gì đó và đẩy cô ra.
“Cả người anh đều là nước, em đừng để mình bị lạnh, áo choàng tắm đâu?”
Anh lấy áo choàng tắm từ người phục vụ và mặc cho cô.
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Bà chủ Cố, cô không biết gì đấy thôi.
Vừa rồi anh Trung không tìm thấy cô, dúng lúc nghe tin có người rơi xuống nước nên anh đã không nói hai lời nhảy xuống nước.
Người rơi xuống nước được cứu lên đã hôn mê.
Anh ấy không dám xác định cô có ở vùng nước đó hay không nên lại tiếp tục lặn xuống tìm”
“Bà chủ Cố, anh Trung thật sự rất tốt với cô!”
Mọi người tranh nhau kể lại tình hình, Hứa Trúc Linh cũng hiểu được nguyên nhân kết quả.
Theo lý, một người thông minh như Cố Thành Trung không thể nhảy xuống biển mà không kiểm tra.
Chắc hẳn anh đã đến phòng khách quý trước và phát hiện ra mình không có ở đó lại vừa đúng lúc nghe tin có người rơi xuống nước.
Anh dùng sự an toàn của bản thân để đánh cược.
Không xác định được người rơi xuống nước là ai, rơi xuống bao nhiêu người, anh nhất định sẽ tiếp tục vớt.
Cơ thể cô không sao, không ướt sũng.
Nhưng cả người anh lại bết bát, trên người không người nhỏ nước, mỗi bước đi đều để lại dấu chân bằng nước.
Khi họ trở lại phòng, cô nhanh chóng lấy bộ quần áo sạch sẽ do ban tổ chức gửi đến, nói: “Không biết có vừa size không, anh mau đi tắm rửa thay đồ để tránh bị cảm lạnh” Cô đẩy anh vào phòng tắm và mở nước ấm.
Anh cởi sạch quần áo rồi ôm chằm lấy cô.
“Em làm anh sợ muốn chết, không phải em đang nghỉ ngơi ở đây sao? Đi ra ngoài cũng không nói với anh, em có biết anh lo lắng cho em thế nào không? Nếu em thật sự rơi xuống nước thì anh phải làm sao bây giờ?” ‘Cố Thành Trung, anh cũng biết mà, kỹ năng bơi lội của em rất tốt…
“Vậy thì sao? Biết bơi thì sẽ không gặp nguy hiểm gì sao?”
Anh cau mày không vui nói.
Cô bĩu môi, đúng là không thể lý luận với một người cẩn thận như vậy.
“Thực ra, anh nên biết người rơi xuống nước không phải là em.
Dù lúc đầu anh có nghi ngờ thì sau khi vớt được người đó thì không nên tiếp tục xuống biển nữa” Cô nói một cách bất đắc dĩ.
- -----.